Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:53:30
Lượt xem: 99

Nhà họ Lận sinh được hai cô con gái.

Con gái Lận Tương gả đến trấn bên cạnh sắp sinh con.

Năm ngoái hai vợ chồng Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng đã xách đồ đạc đến thăm chị ấy, đồng thời cũng dặn dò mùng hai này chị ấy không cần về nhà.

Cuộc hôn nhân của cô con gái thứ hai Lận Đình tràn ngập trắc trở, cũng may hiện tại đã khổ tận cam lai, con rể thứ hai là quân nhân lại lần đầu tiên đến thăm nhà, thế nên từ sáng sớm nhà họ Lận đã bận rộn, người thì thịt gà hầm canh, người thì mổ cá thái rau...

“Sao vẫn chưa đến nhỉ? Sắp chín giờ đến nơi rồi.” Đây là lần thứ tám Lý Đào Hồng thúc giục con trai út ra ngoài cổng chờ, thấy con rể và con gái vẫn chưa đến, bà ấy lại sai cậu ấy ra ngoài đứng chờ.

Lận Hoành cũng không ngại phiền, liên tục chạy ra chạy vào.

Đừng hiểu lầm, cậu ấy làm thế không phải vì mong ngóng chị hai đâu, mà là mong ngóng anh rể hai thôi.

Những cậu thiếu niên luôn có một niềm khao khát với thế giới bên ngoài và quân đội, đều cảm thấy quân nhân chính là anh hùng.

Lúc này Lận Thắng Lợi vẫn đang làm đồ dùng gia cụ cho khách, thấy giờ này con gái và con rể vẫn chưa đến, ông ấy cũng sốt ruột lắm chứ, thế nhưng ông ấy vẫn cất lời an ủi vợ già: “Bà cũng biết là vẫn chưa đến chín giờ đấy à? Ngày nào con nhóc Đình Đình kia chẳng hơn bảy giờ mới dậy, hai đứa nó sẽ không đến nhanh thế đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất nhiên Lý Đào Hồng cũng biết chuyện này, thế nhưng bà ấy không thể kiềm chế được nỗi sốt ruột dưới đáy lòng, vì thế trợn trắng mắt lườm chồng một cái: “Chỉ mỗi ông thông minh thôi.”

Ngày nào Lận Thắng Lợi cũng vị vợ mắng, mắng vài câu không đau cũng chẳng ngứa, thế là ông ấy nở nụ cười hàm hậu, rồi lại cúi đầu làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-95.html.]

Lận Vĩ đang giúp đỡ cha và anh cả thấy vậy thì cất giọng nói đùa: “Con đoán hai đứa xách nhiều quà quá, không xách nổi nên mới đi chậm như thế. Mẹ, mẹ chứ yên tâm chờ con gái và con rể hiếu thuận là được rồi.”

Quả nhiên, Lý Đào Hồng bị những lời này chọc cười: “Nhà này có mỗi mình con là biết ăn nói thôi. Nhưng mẹ không cần quà cáp gì cả, chỉ cần hai vợ chồng son chúng nó sống hạnh phúc với nhau là được rồi.”

Đây là lời thật lòng, thân là cha mẹ, luôn hết lòng lo lắng cho con cái.

Hơn nữa, cũng không biết cậu con rể chưa thấy mặt kia đối xử với con gái bà ấy thế nào nữa?

Nếu không phải mùng một tết đến nhà thông gia thì không được hay cho lắm, thì hôm qua bà ấy đã chạy đến xem thế nào rồi.

Bà ấy không định chờ thằng năm về báo tin nữa, mà tháo chiếc tạp dề buộc bên hông ra, lại búi gọn mái tóc lên, rồi định đích thân ra ngoài xem thế nào.

Không ngờ bà ấy vừa đi đến cửa, đã thấy thằng năm vội vàng chạy về, vừa chạy vừa hét: “Anh rể hai đến rồi, cha mẹ, anh rể hai, chị hai về rồi.

Tiếng hét lớn vô cùng.

Không chỉ có Lý Đào Hồng và những người trong nhà nghe được, mà đến cả hàng xóm hai bên trái phái cũng nghe được, họ tò mò chạy ra xem.

Có hàng xóm thường ngày lắm miệng đang chuẩn bị hỏi hai câu, thì thấy toàn bộ người nhà họ Lận đều ra ngoài đón, đến cả Viên Viên mới năm tuổi cũng vui vẻ chạy theo.

Thấy cả nhà họ vờ như không nhìn thấy mình, hàng xóm nọ cảm thấy mất mặt, bèn cất giọng chua chát: “Nhìn nhà họ Lận hèn mọn chưa kìa. Chỉ là một đứa con rể quân nhân thôi mà nhà họ đã nịnh bợ đến mức đó rồi, đối phương cũng chỉ là người cưới vợ lần hai thôi mà.”

Loading...