Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:53:29
Lượt xem: 113
Hoắc Tiếu kể lại những gì mình hỏi thăm được cho mọi người nghe: “Năm nay tên kia hai mươi hai tuổi, còn chưa học hết cấp hai, không có công việc đứng đắn, thích đeo phủ hiệu hồng lên cánh tay rồi đi phá loại khắp nơi. Đúng rồi, chiều cao... cũng cao tầm thím hai thôi.”
“Chỉ vậy thôi mà cháu đã bảo không thích hợp ư? Điều kiện vẫn tốt chán. Người ta chính là người thành phố đó.” Trần Quế Lan rất không hiểu đối phương không thích hợp ở chỗ nào, đàn ông thấp một chút cũng có sao đâu, không có công việc cũng không cần lo lắng, vì dù sao cha đối phương cũng là chủ nhiệm phân xưởng cơ mà.
Hiếm khi Hồ Tú tức giận: “Tôi thấy cô điên rồi.”
Lận Đình nhìn thím hai cao cỡ một mét năm, cũng thấy bà ta điên rồi.
Không đề cập đến những điều kiện linh tinh như gia đình, học vấn, nghề nghiệp gì đó, chỉ riêng chiều cao này cô đã không chấp nhận được rồi, ừm, cô khá coi trọng vẻ ngoài.
Nghĩ đến đây, Lận Đình đưa mắt nhìn người đàn ông có mặt mày tuấn tú ở bên cạnh, cảm thấy càng nhìn càng hài lòng.
Cảm nhận được tầm mắt của vợ, Hoắc Tiếu nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cô: “Sao thế?”
Lận Đình: “Anh uống rượu à?”
“Chỉ uống hai chén, mùi nồng lắm à?”
Lận Đình lại hít hít thêm hai cái: “Thế thì không, chẳng qua trên quần áo có mùi thoang thoảng thôi.”
Nói đến quần áo, Hoắc Tiếu vô thức sờ túi áo khoác.
Sau vài giây do dự, anh vẫn lẳng lặng lấy một túi giấy ra, nhét vào túi áo của cô.
Lận Đình giơ tay sờ theo bản năng: “Gì thế?”
Hoắc Tiếu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp lời: “Đồ ăn vặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-94.html.]
Hôm qua anh phát hiện, vợ anh là một bé tham ăn.”
Cho nên trên đường về, anh đặc biệt ghé vào hợp tác xã mua bán mua chút đồ ăn vặt.
Trong túi là bánh đào, hợp tác xã mua bán cũng chỉ còn lại có hai miếng, thì thế anh giữ lại cho riêng vợ.
Nhưng dù sao đây cũng là hành vi ăn mảnh, đây lại là lần đầu tiên Hoắc Tiếu làm ra hành vi này, thế nên anh có hơi mất tự nhiên, hành động cũng có chút lén le lén lút.
Anh không ngờ rằng, anh đã lén lút như vậy rồi mà vẫn bị Quả Quả thấp bé đứng gần đó nhìn thấy. Thằng nhóc kia lập tức ồn ào: “Cha lén mua đồ ăn ngon cho mẹ, con cũng muốn ăn.”
Mồng hai tết là ngày con gái đã lấy chồng về chúc tết nhà mẹ đẻ.
Hồ Tú cũng từng là con gái của người, tuy cha mẹ bà đã mất, thế nhưng những anh chị em từng quan tâm chăm sóc bà vẫn còn sống.
Vì thế hôm nay không chỉ có mỗi Lận Đình cần về nhà mẹ đẻ, mà Hồ Tú cũng phải về.
Nhưng nhà mẹ đẻ của bà và nhà họ Lận không cùng một hướng, bà lại dẫn theo cặp song sinh long phượng, nên chắc chắn không thể đi một mình được.
Cho nên trời vừa tờ mờ sáng, Hoắc Tiếu đã đặc biệt đến mượn xe đạp của bộ trưởng Hồ, đưa mẹ và cặp song sinh long phượng về nhà ngoại, thuận tiện chúc tết mấy cậu mấy mợ.
Cũng may nhà họ Hồ ở ngay thôn bên cạnh, đi đi về về mất chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Điều kiến Hoắc Tiếu dở khóc dở cười là, hơn bảy giờ anh mới về đến nhà, thế nhưng vợ anh vẫn ngủ nướng chưa chịu dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu là bình thường, anh sẽ để mặc cô muốn dậy lúc nào thì dậy, dù sao thời tiết lạnh thế này, dậy cũng có việc gì làm đâu.
Thế nhưng hôm nay là ngày đầu tiên con rể là anh đến thăm nhà vợ, nên không thể đi quá muộn được.
Cho nên anh chỉ đành nhẫn tâm kéo vợ mình ra khỏi ổ chăn ấm áp...