Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:53:17
Lượt xem: 116

Trần Quế Lan nào còn tâm trạng mà ăn uống gì nữa, bà ta cất lạc vào túi áo, giọng điệu lo lắng nói: “Hừ, cái thằng Trụ Tử thối tha kia, đang là lúc mấu chốt...”

Hồ Tú an ủi: “Cô sốt ruột cái gì? Sao có thể nói gió được mưa ngay như thế được? Cô vẫn chưa kể với tôi lý do vì sao vợ Nhị Vượng lại mai mối cho Đại Ny đâu, tình huống nhà trai thế nào?”

Không phải bà đa nghi, thế nhưng ở thời đại này, hộ khẩu thành phố vô cùng quý giá, đó chính là người thị trấn ăn lương thực thành phố, nếu nhà trai không khiếm khuyết gì, sao có thể bằng lòng tìm một cô vợ nông thôn cơ chứ?

Lại nói, ấn tượng của bà với vợ Nhị Vượng thật sự không tốt.

Biết chị dâu cả cũng chỉ muốn tốt cho mình, Trần Quế Lan bèn kiềm chế tính cách nóng nảy, kiên nhẫn thuật lại điều kiện của nhà trai cho bà nghe. Dứt lời, bà ta còn nói: “Em cũng không ngốc, lúc trước quan hệ giữa em và vợ Nhị Vượng cũng thường thường thôi, bây giờ cô ta đột nhiên đến làm mai, chắc chắn là vì muốn bám víu vào cháu cả chứ sao nữa. Không phải bên ngoài vẫn đang đồn đãi chuyện cháu cả được thăng chức đấy à?”

Đương nhiên, Trần Quế Lan cũng hiểu rõ, do cháu cả là con một, chứ nếu anh có em gái ruột, thì chuyện tốt này nào đến lượt Đại Ny nhà bà ta.

Hồ Tú và con dâu đưa mắt nhìn nhau: “Không phải tôi đã dặn mọi người đừng lan truyền tin nhóc Tiếu được thăng chức rồi à?”

Trần Quế Lan vội xua tay: “Không phải bọn em lan truyền đâu nhé, mọi người cứ đoán rồi đồn cho nhau thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-88.html.]

“Trên đời này không có bí mật tuyệt đối, chắc chắn bên phía công xã cũng có rất nhiều người biết chuyện Hoắc Tiếu được thăng chức, bị lan truyền cũng dễ hiểu thôi.” Lận Đình phân tích suy đoán của mình cho mẹ chồng nghe.

“Đúng, đúng, đúng đó.” Trần Quế Lan liên tục gật đầu, cả đời này bà ta chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi chị dâu cả. Không có cách nào khác, bởi vì khung xương chậu của bà ta khá nhỏ, nên mỗi lần sinh con đều nhờ có chị dâu cả cứu mạng.

Hơn nữa mẹ chồng qua đời quá sớm, bà ta vô thức coi chị dâu cả lớn hơn bà ta gần mười tuổi thành nửa mẹ chồng, nên sự sợ hãi trở thành bản năng rồi.

Nghe xong lời phân tích của con dâu, Hồ Tú cũng không tiếp tục truy cứu nữa, mà hỏi tiếp: “Thế bao giờ xem mắt?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Quế Lan vui vẻ nói: “Vẫn chưa hẹn thời gian cụ thể, thế nhưng em cũng không ngốc, em nói với vợ Nhị Vượng rằng thời gian cụ thể cứ để sau hẵng bàn. Em đến cũng là vì muốn nhờ cháu cả hỏi thăm tình huống đằng trai đây, lời bà mối cũng chỉ tin được phần nào thôi chứ.”

“Nếu hoàn cảnh đằng đó tốt thật, thì sẽ sắp xếp xem mắt vào đầu mùng ba, mùng hai em sợ cháu cả phải cùng cháu dâu về nhà mẹ đẻ, mà đầu mùng bốn thì nhóc Tiếu lại về quân đội rồi.”

“May mà cô không bị người ta lừa cho mụ mị đầu óc, cuối cùng cũng có dáng vẻ của người làm mẹ rồi... Được rồi, chờ chút nữa nhóc Tiếu về, tôi sẽ chuyển lời cho nó.” Dứt lời, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hồ Tú nhắc nhở em dâu: “Chuyện này cô đừng vội khoe khoang ra ngoài đấy nhé.” Lỡ có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Đại Ny.

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Quế Lan hiện lên sự khôn khéo: “Chị dâu cả cứ yên tâm, em đâu có ngốc đâu. Nói ra lỡ có người không biết xấu hổ, cướp chồng của Đại Ny nhà em thì sao?”

Loading...