Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-02-25 20:53:13
Lượt xem: 112
Hồ Tú cũng nói đỡ cho anh: “Đúng đó, Hoắc Tiếu đã vào núi từ năm mười tuổi rồi, Đình Đình, con cứ yên tâm đi.”
Hai người đã nói đến mức này rồi, Lận Đình cũng không tiện khuyên thêm nữa.
Chẳng qua trước khi tiễn anh đi, cô không nhịn được mà dặn dò: “An toàn là trên hết, mấy thứ thú hoang gì đó không quan trọng, bọn em còn chờ anh về ăn cơm đoàn viên đấy.”
Hoắc Tiếu đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn cô: “Ừm, anh sẽ về trước năm giờ chiều.”
Để lại những lời này, sau khi nhìn sâu vào mắt vợ, anh mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong lòng có chút sung sướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh thầm nghĩ, lữ trưởng nói đúng, quả thật vợ anh rất thích anh.
Lần sau... lần sau có lẽ anh có thể thử gọi cô là “Đình Đình”.
Lận Đình hoàn toàn không biết mình chỉ mới dặn dò vài câu, đã bị ông chồng hờ bổ não đủ điều.
Cô đóng cổng lại, quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của mẹ chồng, cô khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà mẹ vui thế?”
Đương nhiên là vui vì con trai đã nghĩ thông chứ sao.
Con bà sinh ra thì bà hiểu, nếu không phải đã thích con dâu, thì thằng nhóc thối kia còn lâu mới chủ động như thế.
Thật ra trước khi con trai về, Hồ Tú cũng rất lo lắng.
Dù sao lúc trước anh vẫn luôn chậm chạp không chịu kết hôn.
Nếu không phải bà hạ tối hậu thư, thì không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-86.html.]
Nhưng Hồ Tú cũng hiểu rõ, đứa con dâu này do bà chọn, chẳng có chút tình cảm gì với con trai bà cả.
Tuy nói ở thời đại này, phần lớn mọi người đều như thế, thế nhưng bà và người chồng đã mất có tình cảm rất tốt, nên tất nhiên bà cũng hi vọng con cái ân ái, yêu thương nhau.
Bây giờ thấy con trai thích con dâu như thế, sao bà không vui cho được?
Nghĩ đến đây, Hồ Tú lại trở nên hưng phấn hơn: “Con chơi với Miêu Miêu và Quả Quả đi, mẹ đi chuẩn bị quà cho nhà thông gia.”
Lại chuẩn bị thêm mấy món quà nữa, đây là lần đầu tiên con rể đến nhà, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nhà thông gia ngồi chơi hóng chuyện, bà phải chuẩn bị quà cáp cho đủ thể diện mới được.
Lận Đình: “...?”
Mẹ định dọn cả cái nhà này qua nhà mẹ con luôn à?
Lận Đình vừa cảm động, vừa có chút dở khóc dở cười.
Chẳng qua, thấy mẹ chồng vui vẻ như thế, cô cũng không nói mấy lời mất hứng nữa, mà xoay người đi đến bên cạnh hai đứa bé.
Trẻ con ba tuổi đang ở thời điểm sức lực tràn đầy.
Thấy không, ra đường chơi suốt hai, ba tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy mệt.
Vừa vào nhà, Quả Quả đã leo lên con ngựa gỗ nhỏ, “giá”, “giá” không ngừng, cả người hưng phấn không thôi.
Còn cô gái nhỏ Miêu Miêu lại khá yên tĩnh, dịu dàng, lúc này cô bé đang đứng trên chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ, dùng bàn tay nhỏ bé vẽ hoa lên cánh cửa.
Lận Đình lấy khăn ra khỏi túi, cầm lấy tay cô bé, vừa lau khô nước trong tay cô bé, vừa hắng giọng: “Con không thấy lạnh à? Làm thế dễ cảm lắm, cảm là phải uống thuốc đấy.”
Nghĩ đến nước thuốc đắng dã họng, bạn nhỏ Miêu Miêu vốn định đổi một tay khác để vẽ hoa sợ đến mức gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lại: “Con không muốn uống thuốc đâu.”
Thấy thế, Lận Đình hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi hù dọa cô bé, mà cố nhịn cười lau khô tay cô nhóc, rồi bế người xuống khỏi ghế.