Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:36:10
Lượt xem: 125

Thấy vậy, Hồ Tú lườm con trai: “Sao hả? Vừa rồi con định ngồi chờ Đình Đình treo áo cho con chứ gì? Nhà chúng ta không có quy tắc này đâu.”

Hoắc Tiếu: “...”

Hoắc Tiếu xoa xoa chóp mũi: “Con xuống bếp giúp cô ấy đây.” Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài. Đôi chân dài chỉ cần sải hai, ba bước đã ra khỏi cửa.

Không phải anh muốn vợ cất áo cho mình, chẳng qua anh bị hấp dẫn trước sự thân mật đầy tự nhiên giữa cô và mẹ, trong lòng mềm nhũn, nên mới vô thức sinh ra ý định chờ cô treo áo giúp mình.

Không ngờ đối phương còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.

Hoắc Tiếu đã nhận rõ hiện thực rồi, sự quan tâm của vợ dành cho mẹ và sự quan tâm của vợ dành cho anh chẳng khác nào trên trời dưới đất.

Nhớ lại hành vi đắc ý khoe khoang khi đưa túi bánh bích quy cho mẹ ban nãy, anh thầm thở dài, đang yên đang lành đi làm trò cười trước mặt mẹ làm gì không biết.

---

Trong phòng bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình đang chuẩn bị nhóm lửa.

Thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cô dừng động tác trong tay, ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh lại xuống đây?”

Hoắc Tiếu lập tức đi về phía cô: “Anh xuống nhóm lửa.”

Lận Đình khá ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói: “Để lần sau nhé? Hôm nay anh đã mệt lắm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-79.html.]

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Anh vẫn ổn, không sao đâu.”

Thấy anh không muốn rời đi, Lận Đình cũng không khuyên nữa, dứt khoát đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Trong lòng cô lại nghĩ, có thể chung đụng với nhau một lát để quen thuộc hơn cũng tốt, tránh cho lúc nào cũng mất tự nhiên.

Thật ra, sau cái lần chạm mặt đám tạo phản ở công xã, vì sự an toàn tính mạng trong mười năm tới, Lận Đình vẫn luôn điều chỉnh lại tư tưởng của mình.

Nếu rời đi không phải lựa chọn tốt nhất, thì cô sẽ cố gắng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Tiếu xứng đáng.

Nghĩ đến đây, Lận Đình dùng xẻng nấu ăn xúc một chút mỡ lợn trong hũ mỡ, bỏ vào nồi sắt đã được hâm nóng, lại bỏ thêm mấy lát hành tây.

Chờ hành tây dậy mùi, cô mới đánh tan hai quả trứng, đổ vào nồi để rán. Đợi trứng phồng lên, cô mới cất tiếng hỏi: “Lần trước anh nói đơn vị mới chỉ cách nhà bốn ngày đường xe, vị trí cụ thể ở đâu thế?”

“Ở Thiên Kinh.”

“Nơi đó khá tốt. Anh được điều chuyển hay thăng chức?” Thiên Tân chỗ nào cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là mùa đông không có kháng mà nằm.

“Được thăng một bậc, bây giờ anh là đoàn trưởng rồi.” Hoắc Tiếu vẫn luôn lẳng lặng đánh giá vẻ mặt của vợ mình, thấy sau khi nghe được đơn vị mới của anh ở Thiên Kinh, tuy cô không quá vui mừng, nhưng cũng không ghét bỏ, trái tim vẫn luôn lơ lửng của anh cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Xem ra, chờ thêm hai ngày nữa... Khụ khụ, chờ khi tâm trạng vợ tốt lên, anh sẽ bàn bạc với vợ chuyện theo quân. Chắc hẳn vợ sẽ đồng ý thôi.

Tuy nói ở thời đại này có rất nhiều cơ hội lập công, thế nhưng anh mới hai mươi tám tuổi đã được thăng chức làm đoàn trưởng cũng đã tài giỏi lắm rồi. Lận Đình không keo kiệt lời khen, cô cất giọng chân thành: “Lợi hại lắm.”

Cho dù được đơn vị tổ chức đại hội khen thưởng, Hoắc Tiếu cũng không thấy vui bằng nghe được một câu khen suông của cô vợ nhỏ. Anh mím môi

Loading...