Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:36:08
Lượt xem: 82

Hoắc Tiếu cau mày: “Sao nhà họ Trần không sắp xếp người đưa mẹ về? Đêm hôm khuya khoắt thế này, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” Đây cũng là nguyên nhân khi mới nhìn thấy mẹ, sắc mặt anh mới xa xầm xuống.

Hiện tại là rạng sáng, nhiệt độ âm ba, bốn mươi độ, vài ngày trước mẹ anh còn bị bệnh, hôm nay lại vất vả đến tận bây giờ, đoán chừng còn chưa được ăn cơm.

Nghĩ đến đây, mặt mày Hoắc Tiếu lại càng nhăn nhó hơn: “Mẹ đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Một bát cháo khoai lang, trong bát toàn là khoai lang, chẳng có mấy hạt gạo.

Hoắc Tiếu không tin, anh thò tay vào túi áo, lấy ra một túi bánh bích quy rồi đưa cho bà: “Mẹ ăn trước lót dạ đi.”

Quả thật Hồ Tú rất đói bụng: “Đình Đình đưa cho con à?”

Trong đôi mắt Hoắc Tiếu hiện lên ý cười: “Cô ấy lo con bị đói.”

Hồ Tú: “...”

Hơn hai giờ sáng.

Lận Đình vẫn luôn không ngủ được, cuối cùng cũng đợi được người về.

Khi nghe được tiếng lạch cạch ngoài cổng, cô vội bước ra ngoài định mở cổng.

Thế nhưng vẫn chẳng thể so với tốc độ cạy cổng của người nào đó.

Đợi cô đi đến cổng, thì nó đã bị người bên ngoài đẩy ra.

Sau khi ánh mắt Lận Đình và người đàn ông đối diện nhau, cô nghiêng người nhường đường bằng thái độ rất tự nhiên.

Hoắc Tiếu nhấc chân đi vào, đồng thời cũng để lộ Hồ Tú ở phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-78.html.]

Thấy người bình an vô sự, trên gương mặt Lận Đình hiện rõ sự vui vẻ: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”

Hồ Tú đứng trước cổng làm sạch đế giày theo thói quen, rồi mới vừa cởi khăn quàng cổ, vừa đi vào nhà: “Sao đến giờ này rồi mà con vẫn chưa ngủ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình thuận tay nhận lấy khăn quàng cổ của mẹ chồng, treo lên giá áo, rồi mới quay lại đỡ bà ngồi lên kháng: “Con không buồn ngủ, nên dứt khoát ngồi chờ mẹ về.”

Hồ Tú đ.ấ.m đấm đôi chân tê dại, cười nói: “Sao lại không buồn ngủ? Con nhanh đi ngủ đi.”

Tình cảm giữa người với người phải có qua có lại, mấy ngày nay được mẹ chồng quan tâm chăm sóc, tất nhiên Lận Đình cũng sẽ không keo kiệt mà đáp lại: “Con không vội, cùng lắm thì sáng mai con ngủ nướng thêm chút là được. Nhưng mà mẹ đó, sắc mặt mẹ kém lắm.”

“Vậy đi, con đi nấu mì, mẹ lấy nước ấm trong phích rửa mặt, thuận tiện ngâm chân đi nhé. Con đã chuẩn bị sẵn chậu nước lạnh kia rồi, mẹ chỉ cần cho thêm chút nước ấm là được... Chờ mẹ ngâm chân xong, là mì cũng vừa chín tới.”

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, bê khay mì sợi đặt trên bàn lên.

Cảm nhận được sự quan tâm của con dâu, cả người Hồ Tú khoan khoái, dễ chịu. Bà hỏi: “Mì ở đâu ra thế?”

Nghe vậy, Lận Đình bê khay mì đến trước mặt bà, xốc lên lớp vải chống bụi bên trên ra, để lộ những sợi mì được cắt gọn gàng, đều tay. Cô đắc ý hỏi: “Con cán đó, mẹ thấy thế nào?”

Quả nhiên Hồ Tú lập tức khen cô: “Ôi chao, vừa nhìn đã biết là ngon rồi. Con giỏi quá, chỉ nhìn một lần đã biết làm ngay.”

Lúc này Lận Đình đã ý thức được rằng trong phòng có thêm một người đàn ông, cô xấu hổ không dám đắc ý thêm nữa, mà vội thúc giục: “Mẹ nhanh ngâm chân đi thôi, con đi nấu mì.”

Hồ Tú đứng dậy: “Để mẹ nấu với con.”

Lận Đình không đồng ý: “Mẹ không thấy mệt à?”

Dứt lời, cô không để đối phương có cơ hội nói chuyện, mà lập tức xoay người đi nhanh vào bếp.

Hoắc Tiếu vẫn luôn im lặng, lúc này mới cởi áo khoác quân trang của mình ra, treo lên giá áo.

Loading...