Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:36:06
Lượt xem: 94

Chốc lát sau, bà đau lòng lau nước mắt: “Gầy quá, ở ngoài không ăn cơm đàng hoàng à?”

“Không gầy đâu ạ, còn béo lên nữa cơ. Chẳng qua con cao nên không lộ rõ thôi.” Hoắc Tiếu vươn tay nhận lấy chiếc túi dụng cụ của bà, anh cảm thấy mẹ mình mới là người gầy rộc đi, phần tóc ở hai bên thái dương còn loáng thoáng vài sợi bạc.

Nghĩ đến chuyện mẹ gầy yếu, già nua thế này đều là vì lo lắng cho mình, Hoắc Tiếu mím chặt môi thành một đường thẳng tắp.

Thân là quân nhân, anh không làm quốc gia thất vọng, không làm tổ chức thất vọng, càng không làm hoài bão trong lòng thất vọng.

Nhưng làm con, làm chồng, làm cha, anh thật sự hổ thẹn.

Dù rằng mãi đến khi lên đường đi chấp hành nhiệm vụ rồi, anh mới được biết nội dung của nhiệm vụ.

Thế nhưng điều này vẫn không thể phủ nhận sự thật rằng, anh đã khiến gia đình đau khổ, buồn bã.

“Được rồi, xụ mặt cho ai xem đấy hả? Con là quân nhân, ra chiến trường mưa b.o.m bão đạn để bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của con, mẹ và Đình Đình đều hiểu, đều tự hào vì con... Đúng rồi, Đình Đình! Nhìn đầu óc của mẹ này, con đã gặp Đình Đình rồi đúng không? Sao hả? Ánh mắt mẹ thế nào?” Không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần vừa liếc mắt một cái, Hồ Tú đã nhận ra sự áy náy của con trai, bà chỉ vờ quở mắng anh hai câu rồi lập tức chuyển chủ đề.

Nghe mẹ hỏi, Hoắc Tiếu vẫn im lặng không đáp lời, thế nhưng trong đầu anh lại vô thức tái hiện lại cảnh tượng lần đầu gặp vợ.

Lúc anh gõ cửa, chắc cô vừa ngủ dậy nên mái tóc dài xõa tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-77.html.]

Không biết cô đã làm thế nào mà mái tóc dài cong cong hình sóng, giống như từng uốn tóc, lại giống như không phải.

Trước nay Hoắc Tiếu không quá chú ý đến người khác phái, nên không biết miêu tả thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng qua anh cảm thấy tư thế lười biếng đó của vợ mình vô cùng xinh đẹp.

Nhưng anh là người hướng nội, ít nói, thế nên anh không có ý định chia sẻ với bất cứ ai về sự kinh ngạc và mê say trong lòng, vì thế lập tức chuyển chủ đề: “Đứa con nhà Trần Tam Yên là trai hay gái thế ạ?”

Cách thay đổi chủ đề khá cứng ngắc, thế nhưng Hồ Tú cũng không có ý vạch trần. Trong lòng bà thầm cảm thấy đắc ý nên tha cho con trai một phen: “Cái gì mà Trần Tam Yên? Người ta tên là Trần Diệu Tổ.”

Dứt lời, nhớ lại quá trình đỡ đẻ lần này, Hồ Tú xụ mặt: “Bỏ đi, cứ gọi là Trần Tam Yên đi. Đúng là sinh được một thằng con trai, thế nhưng cơ thể của thai phụ quá kém, lúc mang thai lại tưởng bầu con gái, nên không được chăm sóc tốt. Trong lúc sinh, đến cả một bát đường đỏ nhà kia cũng không nỡ cho, nếu không phải mẹ đưa bánh quy và mấy viên kẹo mà Đình Đình nhét vào túi mẹ cho cô ta, thì có lẽ đã xảy ra chuyện rồi...”

Nhưng mà do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, thế nên đứa bé rất yếu ớt, có nuôi sống được không cũng khó nói.

Nghĩ đến thái độ mừng như điên xen lẫn chút hối hận của hai vợ chồng già nhà họ Trần và Trần Tam Yên, Hồ Tú vừa cảm thán lại vừa hả giận.

Chỉ cần bọn họ để ý chăm sóc thai phụ một chút, đứa bé sẽ không yếu ớt đến mức đó.

Chỉ hi vọng người nhà họ Trần có thể nghe lọt lời khuyên của bà, tập trung bồi bổ cơ thể người mẹ, có thế mới đủ sữa cho đứa bé bú.

Loading...