Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:36:04
Lượt xem: 86
Sau khi Hoắc Tiếu rời đi, Lận Đình chẳng thể ngủ lại nữa.
Nghĩ đến số lượng canh cá ít ỏi còn thừa lại trong nồi, cô đeo tạp dề vào, chuẩn bị nhào bột cán mì.
Thật ra, cả Lận Đình lẫn nguyên chủ đều chưa từng nấu ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nhưng chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, hơn nữa cô rất chăm chỉ hiếu học, nên bây giờ đã có thể nấu ra hình ra dạng một số món đơn giản.
Khi cục bột trên tay dần mịn hơn, Lận Đình cảm thấy bản thân quả thật có tài nấu nướng trời phú.
Phải biết rằng, lúc trước cô chỉ đứng ngoài quan sát mà thôi, đây là lần đầu tiên cô tự tay nhào bột đấy.
Tiếc là mẹ chồng không ở nhà, nếu không chắc chắn bà sẽ khen cô hết lời cho xem.
Nghĩ đến mẹ chồng, lúc đi lấy gậy cán bộ, Lận Đình ghé qua phòng ngủ xem giờ.
Hoắc Tiếu đi được nửa tiếng rồi, không biết anh đã đến nơi chưa nữa?
---
Những ngày tuyết rơi, trời về đêm sáng như ban ngày.
Tầm nhìn không bị cản trở, thế nên Hoắc Tiếu đi rất nhanh.
Khi Lận Đình đang nghĩ không biết anh đã đến nơi chưa, thì anh đã đi đến cửa thôn của đại đội Thắng Lợi rồi.
Nhà ở đầu thôn nuôi chó, khi thấy có người từ bên ngoài đến, nó kêu sủa như điên.
Chẳng bao lâu sau, trong gian nhà cỏ truyền ra tiếng quát lớn của người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-76.html.]
Thấy có người thức dậy, Hoắc Tiếu từ bỏ ý định đi tìm từng nhà. Anh nhấc chân đi đến trước hàng rào đơn sơ được dựng bằng nhánh cây, cất cao giọng hỏi: “Xin chào đồng hương, xin hỏi hôm nay trong thôn có nhà ai sinh con thế?”
Trong nhà im lặng vài giây, chẳng có ai trả lời.
Chốc lát sau, có người mở cửa sổ, chiếu đèn pin về phía anh.
Khi thấy anh mặc quân trang, người trong nhà mới đáp: “Hôm nay có vợ Trần Tam Yên sinh con. Anh cứ đi thẳng về phía đông, khoảng hai ba trăm mét nữa là đến nhà anh ta đấy.”
Hoắc Tiếu: “Cảm ơn.”
“Ai đó?” Vợ người đàn ông kia cuộn tròn trong chăn, vừa thúc giục chồng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, vừa hỏi.
Người đàn ông đóng cửa sổ, cất kỹ đèn pin bảo bối rồi mới vén chăn nằm lên giường: “Nhìn không rõ lắm, hình như là quân nhân... Ôi, vợ ơi, em nói xem đứa con lần này của Tam Yên là trai hay gái nhỉ? Anh thấy cái tướng hèn nhát của Tam Yên kia là tướng không sinh được con trai, đã đẻ sáu con nhóc rồi còn gì. Không đúng, nếu đứa lần này vẫn là con gái, thì tổng cộng có bảy con nhóc rồi.”
Nghe vậy, người phụ nữ vốn chỉ thuận miệng hỏi lại càng không muốn tiếp lời. Cô ta kéo chăn lên, xoay người đưa lưng về phía chồng mình: “Anh ta đẻ được con trai hay con gái thì liên quan gì đến chúng ta? Anh nhanh ngủ đi, sáng mai còn cả đống việc phải làm đấy.”
“Ơ, em này...”
Hoắc Tiếu tiếp tục đi về hướng đông theo chỉ dẫn của người đàn ông ban nãy.
Nhưng anh không ngờ rằng, anh chỉ vừa đi được hơn năm mươi mét, đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Khoảng cách khá xa, thế nhưng Hoắc Tiếu chỉ cần liếc mắt đã nhận ra mẹ mình.
Đầu tiên anh vui vẻ cong môi, chỉ giây sau sắc mặt lại tối sầm, vội bước về phía bà với tốc độ nhanh hơn.
“Con về lúc nào? Có mệt không? Có đói không? Con nói con đó, đi đường mệt mỏi như thế không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn đi đón mẹ làm gì?”
Hồ Tú vốn vừa đói vừa mệt, thế nhưng khi thấy đứa con trai bản thân nhớ thương đã lâu xuất hiện trước mặt, cơn mệt mỏi của bà lập tức bay biến sạch, trong lòng trong mắt bà chỉ tràn ngập hình ảnh của con trai.