Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:36
Lượt xem: 84
Thấy tâm trạng của con dâu chẳng hề bị ảnh hưởng, Hồ Tú cũng bật cười thành tiếng. Sau đó, bà nói: “Cũng đúng, chúng ta cùng mách, con mách anh hai con, mẹ mách nhóc Tiếu, đánh cho thằng đó hai trận.”
Lần này Lận Đình bật cười, cô thầm nghĩ, có một người mẹ chồng tốt như thế, cô thật sự quá may mắn rồi.
Hôm nay trấn trên không họp chợ.
Nhưng sắp đến Tết rồi, nên có rất nhiều người lên trấn.
Hai mẹ con họ đi đến hợp tác xã mua bán, sau khi tập hợp với người dân trong đại đội Hướng Dương, thì phải chờ thêm mấy phút nữa hợp tác xã mua bán mới mở cửa.
Cơ thể của Hồ Tú vẫn chưa khỏe hẳn, trong lòng lại bế thêm một đứa bé, vì thế sau khi chen chúc trong đám người khoảng mười phút, bà ấy mệt đến độ thở dốc, vầng trán còn ướt đẫm mồ hôi.
Lận Đình cũng chẳng tốt hơn bà ấy bao nhiêu.
Cuối cùng một thím người quen duỗi tay giúp đỡ bế hai đứa bé, thuận tiện hỏi thăm: “Nói chuyện với nhóc Tiếu rồi à?”
Hồ Tú ổn định hơi thở, vui vẻ đáp lời: “Nói rồi, nó bảo có thể quay về đón tết.”
“Ồ, thế thì tốt quá, nhóc Tiếu cũng không về nhà nhiều năm rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đúng đấy. Mọi người thì sao, bán hết trứng gà chưa?” Thời buổi này muốn tích cóp vật tư cũng không dễ, không đến mức vạn bất đắc dĩ, mọi người sẽ không bao giờ động đến tiền tiết kiệm.
Thế nhưng những nhu yếu phẩm như muội lại không thể không có, vì vậy dân làng thường để dành trước gà để đổi muối và dầu hỏa.
Lúc trước Hồ Tú cũng để dành trứng gà để bán, thế nhưng sau khi có hai đứa bé, bà ấy giữ lại cho chúng ăn.
“Bán hết rồi, thế nhưng chỗ thu mua ép giá quá, rổ trứng gà kia của tôi cũng chẳng đổi được mấy thứ, sau này chỉ e phải chịu cảnh tối lửa tắt đèn rồi…”
“Còn phải nói ư, cuộc sống quá khó khăn, có một dúm muối cũng phải dùng tiết kiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-66.html.]
“...”
Nghe nhóm các cô các thím than thở cuộc sống khó khăn, lòng Lận Đình không khỏi giật giật.
Đời trước cô từng đọc lịch sử về niên đại này, nên biết ở đầu những năm sáu mươi, trong nước có thể nuôi thỏ, thu hoạch lông thỏ để đổi phiếu ngoại hối, không biết đại đội Hướng Dương có thể nuôi không nhỉ?
Nếu được, thì sẽ có thể giải quyết vấn đề nghề nghiệp của rất nhiều người.
Thân là người đề xuất ý tưởng, đến lúc đó cô tranh thủ mấy vị trí cho người nhà, chắc cũng không phải chuyện gì khó.
Khi Lận Đình đang cân nhắc đi tìm anh hai bàn bạc, thì hợp tác xã mua bán đã mở cửa.
Sau đó, mọi người lập tức tiến vào trạng thái tranh cướp…
Hai mẹ con họ mua hẳn một sọt đồ.
Chờ về đến nhà, đồng hồ đã chỉ mười một giờ trưa.
Không chỉ có hai người lớn mệt đến độ chân cẳng nhũn ra, đến cả cặp song sinh long phượng cũng mệt đến ngủ gật.
Vừa uống sữa xong, chúng đã ghé vào bàn ngủ mất.
Khi mẹ chồng bế hai đứa bé về phòng, Lận Đình cũng không nghỉ ngơi.
Cô lấy từng món đồ trong sọt ra.
Chẳng qua khi lấy được một mảnh vải màu đen, nghĩ đến ý định của mẹ chồng, cô lại có chút khó xử.
“Con ngẩn người gì đấy?” Hồ Tú vừa đi từ chái phòng phía Tây ra, đã thấy con dâu nhìn mảnh vải để may quần áo cho con trai mà ngẩn người.
Lận Đình quay đầu lại, thành thật nói: “Không phải mẹ bảo con may quần áo cho Hoắc Tiếu ạ? Nhưng con không biết may.”