Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:27
Lượt xem: 94
Vợ ông ba là Trương Hoa Mai đến muộn hơn một chút, nhưng cũng không đi tay không.
Bà ấy không những mang theo một con cá muối, mà còn mang cả chân dê hầm lúc trước nhà mẹ đẻ cho.
Cộng thêm món thịt xông khỏi, xúc xích và một số món khác mà Hồ Tú đã chuẩn bị từ sớm định chờ đón tết, đồ ăn vô cùng phong phú.
Ai không có chỗ ngồi thì bưng bát đứng ăn, vẫn có thể ăn uống thỏa thích như cũ.
So với mười mấy đứa bé choai choai, Lận Đình cũng coi như người lớn.
Cho nên, cô được sắp xếp ngồi trên giường đất, bạn nhỏ Miêu Miêu thì ngồi trong lòng cô.
Mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Mãi đến hơn hai tiếng sau, buổi liên hoan này mới kết thúc.
Sau khi tiễn chú, thím và đám em trai em gái đi, Lận Đình đóng cửa, rồi đi đến phòng mẹ chồng.
Cô phát hiện hai đứa bé đã ngủ rồi.
Còn mẹ chồng cô đang lấy một hộp sắt ra khỏi ngăn kéo.
Nhìn thấy con dâu, bà ấy cười bảo: “Con ngồi xuống đi.”
Lận Đình ngồi xuống mép giường đất, hỏi: “Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Hồ Tú lấy mở hộp sắt, lấy ra một xấp phiếu: “Thấy không, đây đều là phiếu vải mà mẹ tích cóp được đó. Không phải sáng mai mẹ định lên công xã gọi điện thoại cho nhóc Tiếu còn gì, mẹ nghĩ đằng nào cũng thuận đường, thì ghé hợp tác xã mua bán mua cho con cuộn vải về may mấy bộ quần áo mới.”
Dứt lời, bà ấy đưa mắt nhìn chiếc áo bông được làm bằng vải thô màu xanh đen trên người con dâu, cất giọng nói: “May theo mấy mẫu quần áo đang lưu hành ấy. Mẹ thấy kiểu áo Lê - nin mà nhóm thanh niên trí thức kia mặc rất đẹp, rất có tinh thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-61.html.]
Sau khi nói xong, bà ấy cảm thấy ngần đó vẫn chưa đủ, tầm mắt lại di chuyển về phía chân của con dâu: “Cũng phải mua cả giày nữa, đến lúc đó mua một đôi giày da. Giày da vừa không thấm nước, vừa rất sang trọng, mẹ có phiếu công nghiệp đây rồi.”
Thấy mẹ chồng còn nhìn về phía cổ tay mình, biểu cảm trên gương mặt bà ấy lộ rõ vẻ tiếc nuối, Lận Đình thầm nghĩ, nếu không phải cô đã có đồng hồ, kiểu gì mẹ chồng cũng đòi mua cho cô một chiếc cho xem.
Cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ cứ chờ đó, ngày mai con sẽ mua hết hàng hóa trong hợp tác xã mua bán.”
Nghe con dâu trêu, Hồ Tú cũng biết bản thân quá vội vàng muốn bày tỏ sự cảm kích.
Thế nhưng bây giờ bà ấy rất tin tưởng chuyện con dâu mình là người có phúc, nên không nhịn được muốn đối xử tốt với cô một chút, lại thêm một chút.
Vì thế, bà ấy vung tay lên, tỏ vẻ giàu có, cười đáp: “Được, mua hết. Mẹ có tiền đây.”
---
Sáng hôm sau.
Trời có gió nhưng không đổ tuyết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi ăn sáng xong, Lận Đình và mẹ chồng dẫn theo cặp song sinh long phượng đón máy kéo lên công xã.
Tuy máy kéo vừa cũ nát vừa xóc nảy, nhưng đằng trước có thanh chắn gió.
Trong lòng cô và mẹ chồng mỗi người bế một đứa bé, chen chúc trong nhóm người dân lên trấn trên sắm tết, được họ nhường cho chỗ ngồi ở tít trong cùng, nên cũng không quá lạnh.
Lão bí thư đã cố ý đánh tiếng với tài xế máy kéo, vì thế tài xế lái thẳng đến trước cổng công xã mới dừng lại.
Sau khi hẹn xong thời gian quay về, tài xế mới khởi động máy kéo, đưa những người còn lại rời đi.
Trụ sở công xã là tòa nhà hai tầng hiếm thấy ở thời đại này, có bảo vệ gác cửa.