Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:22
Lượt xem: 84

Lận Đình lắc đầu, cho dù muốn thanh cao cũng phải có vốn để thanh cao, lần này lúc dừng ở thành phố Thượng Hải, cô mua một lúc cả đống đồ, tiền tiết kiệm cũng cạn sạch, giờ không phải lúc để thanh cao.

Chẳng qua... cô có hơi lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu lúc trước nguyên chủ thuận lợi tìm được công việc, thì sau đó đã không có nhiều chuyện rắc rối như thế.

Bỏ đi... chuyện đã qua rồi có nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho nên cô nói: “Có thời gian em sẽ lên công xã xem thử.”

Lận Vĩ vốn tưởng phải tốn thời gian và võ mồm để khuyên bảo, ai ngờ tự bản thân cô đã nghĩ thông. Ngay khi anh ấy đang định khích lệ vài câu, cửa nhà đã bị ai đó đẩy mạnh ra.

Em trai Lận bám vào khung cửa, thở hổn hển nói: “Chị hai! Công xã... Người của công xã tới, nói... nói anh rể hai không chết.”

“Cạch.” Lận Đình ngơ ngác nhìn chằm chằm em trai, đồ chơi trong tay rơi xuống đất mà cô cũng chưa thể phản ứng lại.

Sau khi nhận được tin con rể c.h.ế.t đi sống lại, dưới sự thúc giục của vợ già, Lận Thắng Lợi vội vàng đi mượn xe ngựa của đại đội.

Xe ngựa không ngừng xóc nảy, còn bị gió tạt rất lạnh.

Lận Đình quấn một lớp chăn bông để chắn gió, trốn sau lưng cha và các anh trai, thế mà vẫn lạnh như cũ.

Cũng may ngồi xe ngựa cũng có tác dụng của việc ngồi xe, bởi vì đi bộ mất tận một tiếng, mà ngồi xe chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Con ngưởi ở thời đại này khá hiền lành và bao dung, cho dù thi thoảng có cãi nhau một trận, thế nhưng sau khi cãi xong, họ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tụ tập lại cùng ăn cùng uống giống như bình thường.

Cho nên, khi nhìn thấy cửa nhà ở phía xa xa bị người đến hóng chuyện vây kín, Lận Đình cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-58.html.]

Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa cũng lọt vào tai dân làng, không biết ai đó chợt hét lớn lên: “Vợ Hoắc Tiếu về rồi.”

Sau đó, khi xe ngựa đưa người nhà họ Lận đến cửa, Hồ Tú đã ra đó đón.

Lận Đình được anh hai đỡ xuống xe, cô dậm dậm đôi chân lạnh đến tê dại, rồi mới nhìn về phía mẹ chồng.

Ánh mắt đối phương có hơi sưng, dường như đã khóc.

Thế nhưng sắc mặt bà lại rất tốt, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thấy mẹ chồng như vậy, kết hợp với tin tức vừa nghe được, Lận Đình cũng cảm thấy vui mừng lây.

Bất kể nói thế nào, người còn sống thì tốt rồi.

Nghĩ thế, cô cong môi, nhanh chóng tiến lên cầm lấy tay mẹ chồng.

Hốc mắt Hồ Tú lại đỏ lên.

Không có cách nào khác, bà ấy thật sự rất kích động, bà ấy cầm chặt lấy tay con dâu, định nói gì đó, thế nhưng cánh môi mấp máy vài cái cũng chẳng thể nói thành lời. Cổ họng bà ấy như bị thứ gì đó chặn lại, vừa chua vừa chát.

Mãi đến khi Trần Quế Lan đứng cạnh cất giọng nhiệt tình: “Chị dâu, nên mời thông gia vào nhà sưởi ấm trước đã, ngồi trên xe ngựa lạnh lắm.”

Dứt lời, bà ta vẫy tay gọi đứa con trai cả của mình đến: “Trụ Tử, dắt ngựa nhà thông gia vào chuồng ngựa đi, đừng để nó đông cứng.”

Trên gương mặt Lận Thắng Lợi tràn ngập ý cười, nghe vậy ông vội xua tay: “Để tự tôi làm, để tự tôi làm.” Ngựa là tài sản quan trọng của đại đội sản xuất, ông phải tự mình sắp xếp cho nó mới có thể yên tâm.

Cuối cùng, Hồ Tú cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy thì cùng đi, bảo Trụ Tử dẫn đường cho ông thông gia.”

Loading...