Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:16
Lượt xem: 86
Đại đội của nhà họ Lận ở ngay bên cạnh đại đội Hướng Dương.
Người trong thôn đều họ Lý, lúc trước có tên là thôn Lý Gia.
Sau này chính sách thay đổi, thôn Lý Gia đổi thành đại đội Hạnh Phúc.
Chẳng qua mặc dù hai đại đội ở kề nhau, nhưng khoảng cách giữa hai nhà lại khá xa.
Lận Đình đi bộ theo cha mẹ về nhà. Dưới thời tiết âm hai mươi mấy độ, thế nhưng trên trán ẩn bên dưới chiếc mũ da của cô vẫn ướt đẫm mồ hôi vì kiệt sức.
Chủ yếu là cô vẫn chưa quen với đường trơn, nên việc đi lại vô cùng tốn sức.
Trái lại, Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng đã quen làm việc nhà nông, thì chẳng thèm để chút khoảng cách ấy vào mắt.
Thế nhưng thấy hơi thở của con gái trở nên dồn dập, Lý Đào Hồng vẫn cảm thấy hối hận. Bà nói: “Sớm biết thế mẹ đã bảo cha con mượn xe ngựa của đại đội rồi.”
Ngựa và bò của đại đội đều là tài sản tập thể, nào có dễ mượn như thế, vì vậy Lận Đình xua tay: “Không sao đâu, đi lại nhiều có lợi cho sức khỏe, còn làm cơ thể ấm lên đây này, vả lại cũng sắp đến nơi rồi mà... Mẹ, đằng trước có phải anh hai con không?”
Lý Đào Hồng nheo mắt nhìn về phía trước: “Đúng rồi.”
Lận Vĩ là người duy nhất trong nhà có công việc chính thức, làm nhân viên mua hàng ở hợp tác xã mua bán.
Năm đó khi anh ấy tốt nghiệp trung học, thì trùng hợp có mấy đơn vị tuyển nhân viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-55.html.]
Lúc ấy điều kiện tuyển dụng của hợp tác xã mua bán là kém nhất, là nhân viên khuân vác kho hàng, còn là nhân viên tạm thời nữa chứ.
Những học sinh mới ra trước ít nhiều cũng dính chút thanh cao của người đọc sách, cảm thấy loại công việc này vừa lương thấp, điều quan trọng là công việc thể lực tạm thời, không có thể diện như làm nhân viên văn phòng, vì vậy cả đám đều đổ xô đi thi tuyển những chức như kế toán hay cán bộ tuyên truyền của các nhà máy.
Chỉ có Lận Vĩ và mấy bạn học hiếm hoi chọn công việc khuân vác trong hợp tác xã mua bán.
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu trước lựa chọn của anh ấy, dù sao anh ấy học rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, mồm mép lanh lẹ, rất biêt ăn nói, nếu anh ấy ứng tuyển chức cán bộ tuyên truyền của nhà máy thì chắc chắn sẽ trúng tuyển.
Chỉ có Lận Vĩ biết rằng, mục tiêu của anh ấy trước nay vẫn là chức nhân viên mua hàng trong hợp tác xã mua bán, công việc khuân vác kia chỉ là ván cầu mà thôi.
Quả nhiên, mất chưa đến nửa năm, anh ấy đã được quản lý chỉ đích danh đảm nhận chức nhân viên mua hàng.
Công việc nhân viên mua hàng thường xuyên phải đi công tác ở các nơi, gần đây anh ấy vẫn luôn ở nhà cũng là vì em gái.
Lúc này Lận Vĩ cũng nhìn thấy cha mẹ, anh ấy vội tiến lên đón.
Đầu tiên anh ấy chọc nhẹ vào đầu em gái, chọc đến độ cô lảo đảo vài cái, mới cong môi đưa chiếc xẻng xúc tuyết cho cha: “Cha, cha mẹ về trước đi ạ, con và Đình Đình tâm sự một lát.”
Đúng là nên tâm sự, sở dĩ Lý Đào Hồng vẫn luôn im lặng không nhắc đến chuyện con gái cuỗm tiền bỏ trốn, là vì bà biết kiểu gì thằng hai cũng hỏi, dù sao quan hệ của anh ấy và Đình Đỉnh rất thân thiết.
Cho nên khi nghe anh ấy nói vậy, bà chỉ để lại một câu: “Về sớm chút, sắp đến giờ cơm trưa rồi.”
Lận Vĩ gật đầu, chờ bóng dáng cha mẹ xa dần, anh ấy mới dẫn cô đến nơi khuất gió, lạnh lùng hỏi: “Tự em nói, hay để anh hỏi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình: “...”