Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:14
Lượt xem: 105
Cùng lúc đó.
Thành phố Dung.
Qua bốn tháng rưỡi.
Cuối cùng Hoắc Tiếu cũng hoàn thành nhiệm vụ quay về, cái giá phải trả là một vết đạn trên bả vai.
Anh không vội đến trạm y tế thay băng gạc, cũng không giải thích nguyên nhân với những đồng đội đang kinh ngạc vì anh c.h.ế.t đi sống lại, mà đi thẳng đến văn phòng của lữ trưởng để báo cáo nhiệm vụ.
Dù sao anh vẫn nóng lòng muốn liên lạc với gia đình. Tuy nói vì nhiệm vụ nên mới bất đắc dĩ phải giả chết, cũng là quyết định trong lúc gấp gáp.
Thế nhưng mẹ anh không biết chân tướng, bà sẽ đau lòng.
Còn có cô vợ mới cưới kia nữa...
Nghĩ đến đây, người đàn ông có gương mặt trong trẻo, lạnh lùng khẽ mím chặt môi, trong đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm cũng để lộ sự áy náy.
Anh không quan tâm đến lời dặn của bác sĩ, cố gắng chịu đựng cơn đau rát từ bả vai, nhanh chóng chạy đi.
Thế nhưng anh không ngờ rằng, có người còn sốt ruột hơn mình.
Khi bóng dáng thon dài của người đàn ông vừa xuất hiện ở cửa văn phòng lãnh đạo, lữ trưởng Ngụy - người bị vợ già nhà mình dọa vài lần đã rốt ruột không chờ được mà chỉ chỉ điện thoại: “Mau, mau! Mau gọi điện thoại báo bình an đi, nếu không người vợ tốt của cậu sẽ chạy mất đó.”
Hoắc Tiếu: “...?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-54.html.]
Lữ trưởng Ngụy không chú ý đến sự ngơ ngác và mờ mịt của cấp dưới, mà nở một nụ cười mỹ mãn rồi nói: “Thằng nhóc thối nhà cậu có phúc lắm, cô vợ kia của cậu rất yêu cậu.”
Nghe thấy những lời nói của lữ trưởng, ngoại trừ khó hiểu ra, Hoắc Tiếu còn cảm thấy mất tự nhiên.
Anh khẽ ho một tiếng: “Để cháu báo cáo nhiệm vụ với chú trước nhé?”
Nhắc đến chuyện này, lữ trưởng Ngụy lại cười: “Tôi cũng nắm được tình huống đại khái của nhiệm vụ rồi, mặc dù quá trình có chút gian khổ, thế nhưng cuối cùng cũng bắt được cái tên bụi đời ăn cây táo, rào cây sung kia... Việc báo cáo tạm thời không quan trọng, chút nữa quay về cháu viết một bản báo cáo chi tiết rồi nộp lên là được, trước mắt cháu vẫn nên gọi về báo bình an cho vợ cháu đi.”
Vốn anh cũng rất suốt ruột, thế nhưng hiện tại anh lại bị những lời nói của lãnh đạo làm cho hoang mang. Đầu tiên, anh cố kiềm chế nỗi lo dưới đáy lòng, rồi cất tiếng ấp úng hỏi: “Cháu... vợ cháu... Khụ khụ... Chú nói thế là có ý gì?”
Ngụy Đào bảo anh ngồi xuống, lại tự rót cho mình một chén trà, rồi mới chậm rãi kể lại chi tiết mọi chuyện cho anh nghe.
Dứt lời, ông ấy còn cảm thán: “Tiểu Lận là đồng chí tốt, chú thấy người ta rất quan tâm đến cháu, chờ được thăng chức ở đơn vị mới, cháu xin cho người ta theo quân đi, vợ chồng xa nhau trong thời gian dài cũng không tốt.”
Hoắc Tiếu đặt hai tay lên đầu gối, anh ngồi thẳng người nghe lãnh đạo giải thích.
Thẳng thắn mà nói, anh rất kinh ngạc.
Dù sao người ngoài không hiểu thì thôi, thế nhưng bản thân là người trong cuộc nên anh hiểu rõ. Anh và Lận Đình chưa từng gặp mặt nhau, xác suất có tình cảm không lớn, cùng lắm là cảm thấy thích hợp để kết hôn mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên, mặc kệ nói thế nào thì Hoắc Tiếu vẫn cảm thấy cảm kích và áy náy với cô vợ mới cưới này.
Nhưng mà anh không định giải thích rõ những chuyện này với lãnh đạo, cho nên sau khi im lặng một lát, anh lại hỏi thăm trạng thái hiện tại của mẹ mình và cặp song sinh long phượng.
Nghe thấy mẹ mình đã bệnh suốt mấy tháng nay, gần đây mới chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng Hoắc Tiếu cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng cầm điện thoại lên...