Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:11
Lượt xem: 84
Nói đến đây, lòng Lý Đào Hồng lại trở nên buồn bã khó chịu.
Cũng không biết số của Đình Đình bị sao nữa, từ sau khi kỳ thi đại học bị hủy bỏ, mọi việc của cô đều không thuận lợi.
Tìm được một công việc thì bị người có chỗ dựa cướp mất, vất vả lắm mới chọn được một đứa con rể ưu tú, bây giờ cảnh còn người mất, con gái phải góa chồng.
Cuộc sống cứ như bị ngâm trong nước đắng ấy.
Lý Đào Hồng thậm chí còn định lấy ngày sinh tháng đẻ của con gái, lén đến tìm người mù bị nhốt trong chuồng bò kia bói cho cô một quẻ ấy chứ.
Nếu số mệnh cô thật sự không tốt, thì vẫn nên nhanh chóng sửa mệnh lại.
Lận Đình hoàn toàn không biết dự định dưới đáy lòng mẹ mình, lúc này đây, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ “tái hôn”.
Thẳng thắn mà nói, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quen với thân phận con gái đã gả chồng, chứ đừng nói đến việc tái hôn.
Lúc trước cô còn tưởng cha mẹ sẽ tò mò về chuyện cô cuỗm tiền bỏ trốn cơ.
“Con ngẩn người làm gì? Mẹ đang nói chuyện với con đấy.” Thấy con gái ngớ người ra, Lý Đào Hồng là người nóng tính lập tức giơ tay đập cô một cái.
Lận Thắng Lợi vẫn luôn im lặng không nói gì, thấy vậy thì vội đưa tay cản vợ lại. Ông đẩy chén cháo đến trước mặt con gái, rồi cười nói: “Sốt ruột làm gì, để cho Đình Đình ăn no bụng đã chứ.”
Đôi mắt Lận Đình cong cong: “Con cảm ơn cha.”
Lý Đào Hồng lườm chồng: “Chỉ mình ông biết làm người tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-52.html.]
Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng bà cũng cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, chờ con gái bưng cháo lên ăn, bà mới giải thích: “Không phải mẹ giục con phải tái hôn ngay bây giờ, chẳng qua mẹ chỉ nhắc nhở con phải tính toán trước cho tương lai... Con cũng đừng lo mẹ chồng con sẽ không vui, vì chuyện tái hôn này là bà ấy chủ động nhắc đến.”
Đối với lập trường của mẹ chồng, Lận Đình không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Cô đưa cho cha mẹ mỗi người một miếng bánh ngọt. Khi hai người đều có biểu cảm vui mừng, cô mới chậm rãi bày tỏ thái độ: “Con không phản đối chuyện tái hôn, thế nhưng con phải để tang cho Hoắc Tiếu ba năm. Sau ba năm, chúng ta lại bàn sau.”
“Ba năm á?” Lý Đào Hồng cau mày, theo quan điểm của bà, chỉ cần để tang một năm là được rồi.
Tuy rằng bà rất tức vì Hoắc Tiếu c.h.ế.t sớm, hại con gái bà phải trở thành góa phụ khi còn quá trẻ, thế nhưng sự hi sinh của anh là vì nghiệp lớn nước nhà, rất đáng kính nể.
Chẳng qua ba năm quá lâu, đến lúc đó con gái bà đã hai mươi tư tuổi rồi. Năm bà mười tám tuổi đã mang thai thằng cả.
Thật ra, đến chính bản thân Lận Đình cũng không biết bản thân có tái hôn hay không, chuyện tương lai không ai nói chính xác được cả.
Thế nhưng cô biết rõ, trong thời điểm hiện tại, cô không hề có ý định này.
Cô có thân phận vợ liệt sĩ làm chỗ dựa, có một mẹ chồng hiền lành hiểu lý lẽ, có một cặp song sinh dễ thương, có cuộc sống tiêu chuẩn không lo ấm no. Ngoại trừ chồng ra, cô đã có tất cả, thế nên đối với cô mà nói, có chồng hay không cũng chẳng sao cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trừ khi cô gặp được người mình thích.
Thế nhưng, thích một người có dễ dàng thế đâu?
Kiếp trước, cô sống đến tận hai mươi chín năm ở xã hội hiện đại mà vẫn chưa thể gặp được, chứ đừng nói ở thời đại thông tin hạn chế, phạm vi hoạt động hạn chế này, lại càng khó gặp hơn.
Chi bằng tìm một công việc, dù sao mấy tháng nữa là sang xuân rồi.