Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:35:09
Lượt xem: 89

Phần lớn nhà cửa ở đại đội Hướng Dương đều được xây dựng bằng bùn trộn cỏ, nhà họ Hoắc là căn nhà được xây bằng gạch hiếm thấy trong thôn.

Nhà mới xây năm ngoái, căn nhà có ba gian, quay lưng về hướng Bắc, nhìn về hướng Nam. Bếp được xây độc lập ở hướng Tây, cửa quay về hướng Đông.

Căn phòng Lận Đình đang ở bây giờ là phòng cưới của cô, nằm ở chái Đông.

Cửa phòng đối diện ngay với phòng khách, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.

Người đến hóng chuyện ít hơn dự đoán của Lận Đình, có khoảng mười người.

Ngay khi cô hít sâu một hơi để chuẩn bị tinh thần đi ra ngoài, thì m.ô.n.g cô chợt bị ai đó vỗ một cái.

Lận Đình chẳng hề phòng bị gì nên giật mình.

Lý Đào Hồng trách: “Đứng đực ra đó làm gì? Không phải con định đi rửa mặt à?”

Lận Đình đứng thẳng người, hắng giọng đáp: “Con ra ngoài ngay đây.” Dứt lời, cô nhắm mắt đẩy cửa ra.

Sau đó, đúng như dự đoán, cô trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Cũng vào lúc này Lận Đình mới nhìn thấy cha nguyên chủ đang chơi đùa với hai đứa bé bên cửa sổ.

Lận Thắng Lợi rất giỏi nghề mộc, mỗi lần đến chơi, ông đều mang mấy món đồ chơi bằng gỗ đến cho Quả Quả và Miêu Miêu.

Lần này cũng không ngoại lệ, Lận Đình liếc nhìn hai con ngựa gỗ nhỏ, cười cất tiếng gọi: “Cha.”

Lận Thắng Lợi nhỏ hơn vợ một tuổi, năm nay ông mới bốn mươi sáu, cơ thể khỏe mạnh, cường tráng, mày thô mắt lệ, thoạt nhìn không dễ gần.

Thế nhưng ông lại là người thật thà, tốt bụng có tiếng. Ông rất bao dung và yêu thương trẻ con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-51.html.]

Nguyên chủ sinh ra ở nông thôn, thế nhưng lại được cưng chiều đến độ mười ngón tay không dính nước xuân, ngoại trừ nguyên nhân nguyên chủ học giỏi ra, thì phần lớn là do được người nhà cưng chiều.

Mà người cha Lận Thắng Lợi này, chính là người cưng chiều nguyên chủ nhất nhà.

Theo cách nghĩ của ông, thì con gái lớn lên sẽ phải gả chồng, nhân lúc ở nhà nên hưởng thụ nhiều một chút.

Vì thế, không chỉ có mỗi Lận Đình được cưng chiều, mà chị gái Lận Tương của cô cũng vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng cũng nhìn thấy con gái, hốc mắt Lận Thắng Lợi ê ẩm, thế nhưng lại không tiện khóc trước mặt nhiều người như vậy. Ông gắng gượng nở một nụ cười: “Con gái, con dậy rồi à? Cha mang bánh ngọt cho con này, con nhanh ăn đi.”

Hồ Tú cũng cười: “Đúng đó, mẹ đã hấp nóng trong nồi rồi, con nhanh đi ăn sáng trước đi.”

Nghe vậy, Lận Đình không lề mề nữa, cô nở nụ cười với mọi người, mặc áo khoác dày vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, bên tai còn mơ hồ nghe thấy câu nói của người nào đó: “Con dâu nhà bà có phúc thật đấy...”

Lận Đình không vì những lời đó mà dừng chân, cô đi thẳng đến nhà bếp.

Thời đại này không có phòng tắm riêng, bình thường mọi người đều múc nước ở vại nước trong bếp để rửa mặt, sau đó đổ nước bẩn ra sau nhà.

Chờ sửa soạn sạch sẽ, Lận Đình móc lọ kem dưỡng da từ trong túi ra.

Khi cô đang bôi lên mặt, cha mẹ cũng đẩy cửa bước vào.

Lận Đình đoán được hai người có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, đã sớm chuẩ bị tâm lý, thế nhưng cô vẫn bị những lời mẹ mình nói làm cho kinh ngạc.

Cô trợn tròn mắt, ấp úng hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói... nói gì thế?”

Lý Đào Hồng bưng đồ ăn sáng lên cho con gái, sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh bàn, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa rồi nói: “Con kinh ngạc như thế làm gì? Sớm hay muộn con cũng phải tái hôn mà. Chẳng lẽ con muốn ở lại nhà họ Hoắc thủ tiết cả đời?”

Loading...