Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 450
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:06:43
Lượt xem: 44
“Chưa bao giờ em nghĩ rằng cái c.h.ế.t lại gần đến vậy.”
Trong góc hành lang u ám, ngột ngạt mùi thuốc sát trùng của trạm y tế, Viên Ký Mai chạm tay lên vết thương trên đùi. Dù sự việc đã qua bốn, năm ngày, tinh thần cô ấy vẫn còn chút hoang mang.
Hôm nay hiếm hoi mới đi cùng tiền bối để thay thuốc, cô ấy không kìm được mà thổ lộ cảm xúc đã đè nén mấy ngày nay.
Nghe vậy, Ninh Du ngồi bên cạnh với vết thương do đạn sượt qua cánh tay, quay đầu nhìn cô tân binh.
Cảm nhận được ánh nhìn, Viên Ký Mai cũng quay lại đối diện, rồi nở nụ cười chua chát: “Chị Ninh, chị không sợ sao?”
Chưa đợi đối phương trả lời, cô ấy thả lỏng cơ thể, ngả lưng dựa vào tường, thở dài: “Chiến trường... pháo đạn như mưa... Em biết về những trận oanh tạc điên cuồng, cũng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thực sự đứng giữa khói lửa, nhìn thấy m.á.u và xác người, vẫn... thấy sợ. Vì vậy, em rất ngưỡng mộ chị, chị dường như không sợ hãi chút nào.”
Không, không chỉ là không sợ. Trên chiến trường nguy hiểm, cô ấy tận mắt thấy tiền bối dũng cảm băng qua lửa đạn, nhiều lần nhấn nút chụp ảnh.
Ngay cả khi đạn sượt qua cánh tay, chỉ quấn qua loa rồi tiếp tục tiến lên.
Dường như ý nghĩa tồn tại của cô ấy là để ghi lại sự thật của chiến tranh.
Nghĩ đến đây, Viên Ký Mai quay đầu hỏi lần nữa: “Chị không sợ c.h.ế.t sao?”
“Sợ chứ.” Ninh Du khẽ đáp.
Sao có thể không sợ chết? Nhưng có những việc luôn cần người làm. Thực ra cô ấy không giỏi tâm sự, càng chưa bao giờ an ủi ai, nhưng Viên Ký Mai lần đầu ra chiến trường, rõ ràng đã có bóng ma tâm lý.
Vì vậy, sau vài giây im lặng, Ninh Du nói thêm: “Lần đầu ra chiến trường, chị cũng giống em bây giờ, ác mộng kéo dài suốt một thời gian. Sau này thấy nhiều, cũng thành quen.”
Điều này khiến Viên Ký Mai bất ngờ, vì trong mắt cô ấy, Ninh Du là một người rất giỏi giang.
Nhưng mà, con người thì ai mà không sợ c.h.ế.t chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-450.html.]
Nghĩ đến đây, Viên Ký Mai bỗng cảm thấy mấy ngày mình cứ rên rỉ, hình như cũng không yếu đuối lắm.
Một ngày nào đó, cô ấy chắc cũng sẽ giỏi như tiền bối Ninh thôi... nhỉ?
Thấy vẻ mặt cô ấy dần thả lỏng, Ninh Du cũng nở nụ cười, hiếm khi thấy thú vị: “Chị tưởng em sẽ nộp đơn xin điều chuyển công tác với tổ chức.”
Nghe vậy, Viên Ký Mai hơi ngại ngùng: “Cũng có nghĩ đến, nhưng em tự đặt ra hạn cho mình, ít nhất phải kiên trì ba năm... Chị Ninh, còn chị thì sao?”
Ninh Du: “Chị dự định 30 tuổi sẽ điều chuyển.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị Ninh năm nay 27 tuổi, nghĩa là còn ba năm nữa, nếu may mắn sống sót, hai người biết đâu còn có thể cùng nhau điều chuyển?
Nghĩ đến đây, mắt Viên Ký Mai sáng lên, vừa định nói thêm gì đó thì thấy y tá vẫy tay gọi hai người.
Cô ấy vội đứng lên: “Chị Ninh, đến lượt chúng ta thay băng rồi.”
Ninh Du cũng thấy, cô ấy đứng dậy theo, nhưng không vội đi mà đưa tay đỡ đồng đội bị thương ở chân, cùng nhau bước tới chỗ y tá.
Thay băng xong, rời trạm y tế, trên đường về ký túc xá tạm, Viên Ký Mai cảm thấy quen thuộc hơn nên không ngừng nói.
Thực ra là một cách xả stress.
Ninh Du rất hiểu, nên dù vẫn ít nói, nhưng cũng đáp lại vài câu.
“...Em cũng muốn cắt tóc ngắn như chị.” Khi gần đến ký túc, Viên Ký Mai bỗng nói.
Ninh Du gật đầu đồng ý: “Cắt ngắn tiện hơn.”
Viên Ký Mai tò mò: “Chị Ninh, chị luôn để tóc ngắn à?”