Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-03-03 23:29:11
Lượt xem: 55

Giang Khắc Tiên đáng ra phải tự hào, nhưng vị lão cách mạng từng chiến đấu cả đời trên chiến trường, lúc này lại cảm thấy mũi cay cay.

Không biết là tiếc nuối vì đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của đứa trẻ, hay tiếc vì con trai và con dâu không có cơ hội chứng kiến sự xuất sắc của con cái: “...Ranh giới của con là gì?”

Miêu Miêu đáp: “Con tên Giang Nhất Nặc, cũng là Hoắc Nhất Nặc. Nếu trở về thủ đô, con hy vọng ông đừng phản đối việc bố mẹ chuyển công tác về thủ đô.”

“Con đã gọi điện cho ông nội hôm nay.”

Trong bữa tối, khi cả gia đình quây quần bên bàn ăn, Miêu Miêu kể về chuyện cô bé đã gọi điện vào buổi trưa.

Vì cô bé nói với giọng điệu hết sức bình thường, nên mọi người trong nhà đều chưa kịp phản ứng.

Cho đến khi Hồ Tú với khuôn mặt ngơ ngác hỏi: “Ông nội nào?”

Hoắc Tiếu và Lận Đình mới kịp nhận ra, đồng thanh hỏi: “Gì cơ?”

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của bố mẹ, Miêu Miêu nuốt miếng thức ăn trong miệng, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Vâng, ông nội ruột của con.”

Nhanh chóng đoán ra điểm mấu chốt, Hoắc Tiếu nhíu mày: “Con xem danh bạ điện thoại à?”

Lận Đình cũng lo lắng ôm lấy con gái: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện gọi điện?”

Quả Quả sau khi biết chuyện từ miệng chị gái, không kìm được, mắt lại đỏ hoe: “Chị, sao chị không gọi em cùng?”

Miêu Miêu xoa đầu em trai một cái, rồi nhìn bố mẹ và bà nội: “Bố mẹ khó xử, ông nội chắc chắn cũng khó xử, nếu không thì sao lâu nay không gọi điện. Việc này kéo dài chỉ làm cả hai bên thêm phiền, hơn nữa con ra mặt là hợp lý nhất.”

Nghe vậy, Lận Đình và chồng nhìn nhau, cô không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào, sau khi cố gắng tiêu hóa hết sự ngạc nhiên, cô vội hỏi: “Ông nội nói sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-404.html.]

Miêu Miêu cười trấn an: “Ông nói tùy theo ý muốn của con và Quả Quả. Nếu chúng con không muốn định cư ở thủ đô, thì đến kỳ nghỉ hè và đông, ông sẽ đón chúng con lên thủ đô chơi.”

Hồ Tú nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà vỗ ngực: “Thế thì tốt quá.” Nói xong, bà không kìm được nước mắt, những ngày qua, thực sự bà lo lắng đến mệt mỏi.

Lận Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì bên ông nội không phản đối việc họ tiếp tục liên lạc với các con, đó là một khởi đầu tốt nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, cô vội bảo Miêu Miêu kể lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.

Sau khi nghe xong, Hoắc Tiếu nói: “Ăn xong, bố sẽ gọi điện lại cho ông nội.”

Lận Đình cũng có cùng suy nghĩ: “Cứ đưa bọn trẻ đi cùng, để Quả Quả nói chuyện với ông. Ông đã nghĩ đến mọi mặt cho chúng ta, nên chúng ta cần tìm ra một cách vẹn cả đôi đường.”

Hoắc Tiếu gật đầu: “Yên tâm, anh hiểu rồi.”

Trong khu nhà không có bí mật nào.

Dù nhà Lận Đình chưa từng hé lộ điều gì ra ngoài.

Nhưng với việc thường xuyên gọi điện về thủ đô, thế nào cũng có người nghe được đôi ba câu.

Chẳng bao lâu, cả khu nhà đã biết đôi song sinh không phải là con ruột của Hoắc Tiếu và Lận Đình.

Có điều, thời buổi này nhiều quân nhân nhận nuôi con của đồng đội đã hy sinh, cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, những năm gần đây, Lận Đình đã sắp xếp công việc tử tế cho tất cả gia đình quân nhân trong khu nhà muốn ra ngoài làm việc, nên ai cũng quý mến.

Vì vậy, dù có ngạc nhiên, mọi người cũng chỉ bàn tán riêng tư vài câu.

Phần lớn vẫn là khâm phục tấm lòng trượng nghĩa của Lận Đình và Hoắc Tiếu, không ai dám đến trước mặt họ mà nói điều tiếng.

Loading...