Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-03-03 23:26:10
Lượt xem: 63
“Không lạnh, chỉ là... có chật quá không?” Lận Tương không tự nhiên sờ sờ váy, cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái, tính ra, từ khi 20 tuổi, chị ấy chưa từng mặc lại những bộ đồ ôm sát thế này, sợ bị người ta nói không đứng đắn.
Lận Đình ấn chị ngồi xuống ghế, lấy thỏi son giúp chị trang điểm: “Em còn thấy chưa đủ ôm sát... Đừng cử động, chỉ thoa một lớp mỏng thôi... Ừm... Hoàn hảo, chị, mau đi thay giày.”
Lần này, Lận Tương không từ chối, chị ấy thay đôi giày da gót thô cao khoảng ba phân, rồi được em gái dắt đến trước tủ quần áo có gắn gương soi toàn thân.
Lận Đình cúi người chỉnh lại váy, rồi hào hứng hỏi: “Thế nào? Đẹp chứ?”
Không chỉ đẹp, mà còn rực rỡ, lộng lẫy... đến mức chính chị ấy cũng không nhận ra mình nữa. Lận Tương sững sờ một lúc rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mình.
“Ôi... chị, hôm nay không được khóc đâu đấy.”
Lận Tương bị giọng nói của em gái kéo về thực tại, mới phát hiện đôi mắt trong gương của mình đã đỏ hoe. Chị ấy cố gắng nở một nụ cười: “Ừ, chị không khóc.”
Thấy vậy, Lận Đình khẽ thở dài, tiến tới ôm chị mình an ủi: “Mọi chuyện sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Lận Tương chớp mắt, ôm lại em gái: “Ừ...”
“Ồ! Dì đẹp quá, đẹp như mẹ luôn.”
Lận Đình từ phòng ngủ bước ra, cúi xuống đỡ con trai đang ngồi chồm hổm dưới đất, cười hỏi: “Sao con lên đây vậy?”
Quả Quả ôm chân mẹ, len lén nhìn dì đã trở nên xa lạ, rồi hơi ngượng ngùng nói: “Con lên chờ mẹ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình thấy lòng mềm đi, cậu nhóc khi không nghịch ngợm thật đáng yêu. Cô cúi xuống ôm con lên, hôn một cái rồi đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Hạo đã bước lên đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-392.html.]
Thấy anh rể ngớ người nhìn chị mình, Lận Đình nhịn cười, nhanh chóng xuống lầu để không làm kì đà cản mũi.
Đi được nửa đường, Hoắc Tiếu cũng lên đón: “Đưa con cho anh.”
Ôm Quả Quả năm tuổi xuống cầu thang quả thật có chút khó khăn với Lận Đình. Khi giao con cho chồng, cô không nhịn được đắc ý: “Em làm cho chị đẹp hẳn ra, anh thấy không? Anh rể nhìn mà ngơ ngẩn luôn.”
Hoắc Tiếu dừng bước, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Khi xuống tới bậc thang cuối cùng, anh giả vờ như không để ý hỏi: “Em thấy váy đỏ đẹp không?”
Lận Đình suy nghĩ vài giây: “... Không hẳn, chủ yếu là cô dâu mặc mới đẹp.”
Nghe vậy, nhìn thấy người thân nhanh chóng tụ lại đông đủ, Hoắc Tiếu không nói thêm gì.
Lý Đào Hồng đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn con gái ngơ ngác và con rể lớn, cười gọi: “Xuống mau, ngơ ngẩn gì thế?”
Thoát khỏi sự ngỡ ngàng, Tạ Hạo hiếm khi cảm thấy ngượng, anh ấy đưa tay lên miệng khẽ ho một tiếng, rồi bước tới nắm tay vị hôn thê, dịu dàng hỏi: “Xuống dưới nhé?”
Lận Tương hít một hơi thật sâu, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương, cất giọng: “Xuống dưới.”
Buổi tiệc đính hôn này không còn nghi ngờ gì nữa, thật sự rất náo nhiệt.
Thêm vào đó, cả hai bên gia đình đều là những người dễ tính, vì thế toàn bộ quá trình diễn ra trong tiếng cười vui vẻ.
Khi buổi tiệc kết thúc, Lận Đình lấy chiếc máy ảnh từ trong túi ra, mỉm cười đề nghị: “Bố mẹ, chú Tạ, thím Ngọc Trân... Mọi người cùng chụp một tấm ảnh gia đình nhé!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều hào hứng, nhanh chóng bàn luận xem nên chụp trong nhà, trước cửa hay tại rừng cây ngô đồng...
Lý Đào Hồng tiến lại gần, nhìn chăm chú vào chiếc máy ảnh trong tay con gái, không ngớt trầm trồ: “Cái này có thể chụp được ảnh sao?”
Lận Đình đưa máy ảnh cho mẹ: “Mẹ thích không? Con dạy mẹ cách chụp nhé?”