Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 382

Cập nhật lúc: 2025-03-04 06:25:51
Lượt xem: 90

Nghe vậy, Lý Đào Hồng càng tức giận: “Yên tâm, mẹ sẽ xử lý con trước, rồi đến mấy đứa kia sau.”

Thấy mẹ đẻ thật sự muốn động tay, Hồ Tú xót xa cho con dâu, liền nhét vào tay cô một đĩa nhỏ và bảo ra ngoài.

Sau đó, bà an ủi Lý Đào Hồng: “Bà thông gia đừng tức giận, bọn trẻ không cố ý đâu. Chắc chắn là chúng muốn ổn định rồi mới nói, để ông bà khỏi lo lắng... Dù sao thì, cháu Tương Tương cũng đã chịu đủ khổ rồi.”

Nói xong, bà kể lại những việc Tạ Hạo đã làm trong thời gian qua.

Lý Đào Hồng biết bọn trẻ có ý tốt, lại được thông gia an ủi, bà không nói gì thêm, nghiêm túc lắng nghe.

Mặc dù Lý Đào Hồng rất hài lòng với nghề nghiệp của người yêu con gái lớn, nhưng quan trọng vẫn là phẩm chất con người. Rốt cuộc, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trước đây Triệu Khải cũng là thầy giáo, chẳng phải rất thể diện và cao quý sao?

Đây là lần đầu tiên vợ chồng Lý Đào Hồng đi xa. Dù là vì con trai út, nhưng sau khi gặp người, chắc chắn vài tháng nữa sẽ trở về, họ cũng nảy ra ý định đi tham quan một chút. Ít nhất, sau khi đi một vòng, về nhà có thể khoe với hàng xóm láng giềng chứ?

Do chỗ ngồi trên xe Jeep có hạn, ban đầu mọi người không định mang theo bệnh nhân Lận Hoành. Nhưng giờ có thêm xe của Tạ Hạo, Lận Hoành không chịu ở nhà một mình, chẳng cần ai giúp, cậu ấy đã tự nhảy lên xe.

Cuối cùng, Hoắc Tiếu không chịu nổi, chạy đến trạm y tế mượn một chiếc xe lăn. Anh sắp xếp cho Lận Hoành nằm nghiêng ở ghế sau, rồi mới khởi hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-382.html.]

Lận Hoành cảm động, kêu lớn rằng anh rể hai vẫn là người tốt nhất với mình, khiến mọi người cười dở khóc dở.

Đã quyết định đi chơi, cả gia đình tự nhiên gọi được ai thì gọi. Mọi người đi đón Bình Bình, Mỹ Mỹ, Bánh Bao và thím Hồng Anh. Sau đó đón thêm cô bé Tạ Giai Giai, rồi mới đi tới bách hóa mà Lý Đào Hồng mong muốn nhất.

Nhờ bạn học cũ giúp đỡ, họ mua được rất nhiều hàng lỗi với giá rẻ, không cần phiếu. Lý Đào Hồng vui mừng nói rằng chỉ cần vì những món đồ này, chuyến đi đã rất đáng giá.

Rời khỏi bách hóa, cả nhóm lại theo sở thích của bọn trẻ, đến sở thú. Lúc này chưa có khái niệm cuối tuần, nên mỗi Chủ Nhật, sở thú đông nghẹt người, chỉ riêng việc mua vé vào cổng cũng mất hơn nửa giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đầu, Lận Đình dắt tay Miêu Miêu. Cô bé dù bình thường rất yên tĩnh, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi. Nhìn thấy các con vật, sao có thể kiềm chế được, không ngớt lời kinh ngạc và vui mừng, quên cả ăn kẹo hồ lô cầm trong tay.

Sau đó, cùng với em trai, họ đẩy xe lăn của cậu út, chạy theo sau ba chị gái là Bình Bình, Mỹ Mỹ và Giai Giai.

Lận Đình cũng cầm một xâu kẹo hồ lô, mua ở hợp tác xã bên cạnh tòa nhà bách hóa. Trước đó bận chăm sóc bọn trẻ, cô không có thời gian ăn.

Lúc này thấy các nhóc con tuy nghịch ngợm nhưng cũng biết giữ chừng mực, chỉ chơi đùa dưới tầm mắt người lớn, cô an tâm cắn một miếng: “... Đợi hè đến, chúng ta dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi nhiều lần nữa nhé, nếu anh có thời gian, còn có thể dẫn chúng đến Thượng Hải và Thiên Kinh chơi.”

Hoắc Tiếu bế cô con gái nhỏ Niên Niên, nghe vậy liền gật đầu: “Anh sẽ cố gắng dành thời gian.”

“Có muốn để em bế con không... Ôi, Niên Niên nhà ta thích ăn quá nhỉ?” Thấy nhóc con nhìn chằm chằm vào xâu kẹo hồ lô trong tay mình, còn nhét một ngón tay vào miệng cắn, Lận Đình cười khúc khích.

Loading...