Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-03-03 17:16:33
Lượt xem: 110
Sợ làm cậu bé sợ, Lận Đình nhẹ nhàng đến gần, nghe con trai lẩm bẩm, không biết nên giận hay cười.
May mà Quả Quả tuy trộm bế em ra ngoài, nhưng vẫn nhớ lời cô dặn, khi bế em phải đỡ lấy đầu cổ.
“Thằng nhóc hư, muốn bế em ra ngoài sao không nói với mẹ?” Lận Đình bất ngờ ôm con vào lòng rồi nghiêm mặt nói.
Hồ Tú chân tay mềm nhũn, tức giận: “Bà thấy con bị ngứa đòn rồi, Niên Niên còn nhỏ như thế, nếu ngã thì sao? Con dám bế em ra ngoài à?”
Quả Quả không ngờ mẹ và bà phát hiện nhanh như vậy, cậu còn định cho em xem những bông hoa đẹp nhất rồi lén đưa em về.
Bị bắt quả tang, cậu sợ hãi lấy tay che mông.
Thấy vậy, Lận Đình thật sự tức giận.
Thằng bé biết làm thế là sai, sẽ bị đánh đòn nhưng vẫn làm, phải bị phạt.
Đến giờ trưa, khi Hoắc Tiếu về trại với Miêu Miêu sau buổi học vẽ, thấy Quả Quả đang mắt đẫm lệ, dùng đũa tách hạt đậu đỏ và đậu xanh trộn lẫn.
Hình phạt này mới mẻ, rất rèn luyện tính kiên nhẫn, Hoắc Tiếu cười: “Thằng nhóc lại làm gì đây?”
Miêu Miêu thấy em trai đã tách được khá nhiều, rõ ràng đã bận rộn một lúc, đang định xin mẹ tha cho em, thì nghe mẹ nói:
“Giờ nó gan lắm, sáng nay em vừa sơ ý là đã bế Niên Niên ra ngắm hoa mộc lan. Nó biết bị đánh đòn mà vẫn dám làm, không phạt không được.”
Hoắc Tiếu giật mình: “Niên Niên không bị ngã chứ?”
Lận Đình cười: “Không sao, con trai anh khỏe lắm, biết đỡ đầu em... À, anh, anh có thể nhờ thợ mộc làm cái xe đẩy không? Khi bọn trẻ lớn hơn chút, có thể để Quả Quả và Miêu Miêu đẩy em ra chơi.”
Hoắc Tiếu gật đầu: “Anh sẽ tìm người hỏi thăm.” Nói xong, anh bước nhanh vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-357.html.]
Biết rằng anh không yên tâm, muốn tự mình xem Niên Niên, Lận Đình cũng không ngăn cản.
Cô quay lại, vừa định nói với Quả Quả rằng hình phạt đã kết thúc, chuẩn bị ăn cơm, thì thấy Miêu Miêu bưng một cái gáo lớn từ bếp đi ra.
Sau đó, cô bé bước đến trước mặt Quả Quả, đổ đầy một gáo đậu đỏ và đậu xanh trộn lẫn vào chậu.
Rồi, trong ánh mắt không thể tin nổi của Quả Quả, Miêu Miêu nghiêm mặt nói: “Phải nhặt hết chỗ này mới được!”
Lận Đình: “...”
Quả Quả bị chị đánh mắng một trận, lại bị phạt không được lại gần em gái trong một tuần, khiến cậu bé ủ rũ hẳn.
Lận Đình lo rằng hình phạt quá nặng, làm cậu bé sợ, nên đã dịu dàng giải thích rằng em gái rất yếu đuối và lý do tại sao cậu bị phạt.
Sau đó, cô để Hoắc Tiếu dẫn cậu đi chơi một vòng, Quả Quả mới tươi tỉnh trở lại.
Thật ra, dù Quả Quả nghịch ngợm, nhưng những việc đã dặn không được làm, cậu bé sẽ không làm.
Việc cậu bé bế Niên Niên ra ngoài, có lẽ giống như lúc mang theo chú chó nhỏ đi học.
Dù biết sẽ bị mắng, nhưng cậu không nghĩ rằng việc đó sẽ khiến em gái gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, Lận Đình rất vui khi các con có tình cảm tốt đẹp với nhau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì vậy, khi Hoắc Tiếu mang về chiếc xe đẩy có bánh, cô mỗi ngày đều để Niên Niên ngồi trong xe một lúc, để Quả Quả và Miêu Miêu đẩy chơi.
Chỉ vài ngày nữa là đến ngày khai giảng, trong những ngày này, ngoài việc dịch tài liệu, Lận Đình cũng dành chút thời gian chuẩn bị cho năm học mới.
Đúng lúc này, cô nhận được cuộc gọi từ Tiền Hải Đào, nói rằng lớp trưởng và lớp phó đã đến Thiên Kinh, hỏi cô có muốn ra ngoài gặp gỡ không.