Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 353
Cập nhật lúc: 2025-03-03 17:16:25
Lượt xem: 84
Lận Tương vừa vào bếp vừa đáp: “Cháu mặc nhiều lắm, kín từ đầu đến chân, chỉ hở mỗi mắt thôi, không lạnh đâu.”
Sau khi đặt cái chân giò đã đông đá vào nước nóng để rã đông, chị ấy lên lầu.
Thấy chị cả, Lận Đình nằm trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ liền hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Lận Tương đáp: “Không có gì đâu, hôm qua em không muốn ăn súp gà nên chị đi mua cái chân giò, bị trễ. À, cái con thỏ này ai nặn vậy?”
Lận Đình nhìn theo hướng của chị, chỉ vào con thỏ tuyết to nhất bên cửa sổ: “Cái đó là Hoắc Tiếu nặn, còn mấy con nhỏ nhỏ bên cạnh là của Quả Quả, Miêu Miêu và anh hai nặn.”
Nói đến thỏ, mắt Lận Đình sáng lên vì vui. Cô thật không ngờ, hôm qua chỉ khen tuyết đẹp, Hoắc Tiếu liền dành thời gian nặn cho cô một con thỏ.
Rồi cặp sinh đôi và anh hai cũng tham gia, nhanh chóng làm đầy bệ cửa sổ... Mặc dù hai con thỏ của Quả Quả nặn xấu đến mức khó nhìn.
“Em rể cũng chu đáo thật, nhưng em đừng có động tay vào đấy nhé.”
Nghe vậy, Lận Đình có chút bối rối, ánh mắt không tự chủ được nhìn về con thỏ tuyết to bên cạnh.
Thực ra cô đã ra tay rồi, nhưng đeo đôi găng tay da chống nước do Hoắc Tiếu tặng.
Nghĩ đến đây, lo lắng chị cả sẽ phát hiện ra điều gì, Lận Đình lập tức chuyển chủ đề: “Em thấy hôm nay chị không được bình thường lắm, có chuyện gì vui à?”
Lận Tương sờ mặt, giọng có chút kinh ngạc: “Thật sao? Em nhìn ra à?”
Lận Đình: “...”
Thấy chị muốn chuyển chủ đề, Lận Đình nói bừa: “Tất nhiên là nhìn ra rồi, Tạ Hạo nói gì với chị thế?”
Dù không định giấu em gái, nhưng dễ dàng bị phát hiện như vậy, Lận Tương vẫn bối rối: “Cũng... cũng không nói gì nhiều, chỉ là tối qua anh ấy đợi chị ở ga xe...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-353.html.]
Nghe xong lời chị kể, Lận Đình lại có cảm tình tốt hơn với Tạ Hạo.
Ít nhất anh ấy là người có trách nhiệm.
Không giống một số đàn ông, chuyện gì cũng đẩy cho người mai mối hoặc bố mẹ, bản thân thì như c.h.ế.t rồi, trốn sau lưng đợi sẵn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thế chị nghĩ sao?”
Lận Tương: “Chị định gặp gỡ xem thế nào đã, chủ yếu là cả hai nhà đều có con cái, không thể vội được.”
Lận Đình gợi ý: “Chị cũng đừng giấu con cái chuyện này, có thể thăm dò ý kiến của chúng về việc chị có đối tượng, xem phản ứng ra sao. À... chuyện kết hôn, cả việc sau khi kết hôn sẽ đưa con theo, dù cả hai bên đều hiểu, chị cũng nên nói rõ ràng, để tránh rắc rối sau này.”
Lận Tương suy nghĩ vài giây, rồi nghiêm túc đáp: “Chị biết rồi, sẽ tìm cơ hội nói.”
Ba ngày nữa trôi qua.
Một tuần sau sinh, Lận Đình đã có thể hoạt động thoải mái và chuẩn bị quay về đơn vị.
Sáng sớm hôm đó, cả nhà bắt đầu dọn dẹp.
Lận Đình là người duy nhất nhàn rỗi, đang bế bé Niên Niên đi dạo trong nhà.
Thấy chồng qua lại nhiều lần mà vẫn chưa dọn con thỏ tuyết đã tan một ít, cô nhắc: “Anh đừng quên lấy thỏ nhé, về đến khu nhà ở gia đình, em còn muốn để nó ở cửa sổ cho vui mắt.”
Hoắc Tiếu đang xếp từng chiếc tã gọn gàng vào túi, nghe thấy vậy, anh không ngẩng đầu lên: “Anh đã lấy đi rồi.”
Lận Đình chớp mắt, quay lại nhìn kỹ.
Cô mới phát hiện, con lớn nhất do chồng nặn và con nhỏ hơn của cô thật sự không còn nữa.
Cô khẽ nhếch mép, bất chợt hiểu được ý nghĩ của anh, không biết nên khóc hay cười: “Anh đúng là quá nhỏ mọn rồi...”