Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 348
Cập nhật lúc: 2025-03-03 17:16:16
Lượt xem: 85
Hoắc Tiếu không dám đặt vợ xuống đất ngay, nửa ôm cô, đợi khi cô có thể bước vài bước, mới thả lỏng tay, nhẹ nhàng giữ eo cô.
Cửa sổ tầng hai rất lớn, nhìn ra những cành cây ngô đồng bên đường.
Lận Đình vui vẻ hỏi: “Có tuyết rồi à?” Nhìn ra ngoài, những cành cây khô phủ đầy tuyết trắng, trông như hoa mai nở, đẹp đến lạ thường.
Hoắc Tiếu kéo cô về phía sau, để cô dựa vào người mình, rồi đáp: “Chắc là tuyết rơi từ đêm qua.”
“Đẹp thật...” Cô chưa nói hết câu thì cảnh tượng dưới lầu làm cô ngạc nhiên.
Cô chỉ tay về phía không xa, thấy con trai bị những bông tuyết rơi từ cây xuống làm nhảy cẫng lên, còn Lận Vĩ thì đá cây xong cười ngả nghiêng, cô bật cười nói: “Anh hai em thật giỏi, bắt nạt một đứa trẻ bốn tuổi cũng vui thế cơ à.”
Hoắc Tiếu cười mỉm, không nói gì. Nhìn Quả Quả vui vẻ chạy nhảy dưới những bông tuyết rơi, anh biết thằng bé đang rất vui.
Lận Đình cũng nhận ra, đặc biệt khi thấy hai đứa nhỏ cầm nắm tuyết bắt đầu “tấn công” anh hai, cô không nhịn được cười: “Đáng đời...”
Hoắc Tiếu nhìn vợ, vẫn im lặng, rồi cùng cô đứng thêm vài phút, sau đó bế cô trở lại giường: “Ngủ một lát nhé?”
Thực ra Lận Đình không buồn ngủ, nhưng ngoài ngủ ra, cô cũng không biết làm gì: “Anh cũng lên ngủ đi?”
Niên Niên khá dễ chăm, chỉ khi đói hoặc cần thay tã mới khóc vài tiếng.
Dù vậy, cứ một hai tiếng cô lại phải cho con bú, và thay tã vài lần.
Cho con b.ú một mình cô làm được, nhưng khi con khóc, Hoắc Tiếu cũng sẽ thức dậy.
Cộng thêm việc thay tã đều do anh làm, cả đêm anh chẳng thể ngủ yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-348.html.]
Mới có hai ba ngày thôi mà quầng thâm đã hiện rõ.
Nghĩ đến đây, Lận Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, xót xa: “Tưởng sinh con xong anh sẽ được nhẹ nhàng hơn chút...”.
Hoắc Tiếu khẽ cười: “Có gì đâu, em mới là người vất vả hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh lên đây ngủ với em một lát nhé.” Lận Đình không nói thêm gì, chỉ nhích vào trong giường và mỉm cười dịu dàng. Trong lòng cô dự tính sẽ nhờ mẹ chồng ngủ cùng một đêm, ít nhất để chồng được ngủ trọn giấc.
Hoắc Tiếu nhanh chóng cởi áo quần ngoài, nằm vào chăn, định ôm vợ ngủ một chút thì nghe tiếng con khóc. Anh bật dậy ngay lập tức.
Nhìn chồng ôm con, thay tã thành thạo, Lận Đình thở dài không lời. Nuôi con nhỏ thật khó khăn.
Ở một nơi khác.
Ngô Ngọc Trân sau khi đưa cháu gái về nhà, kéo chồng ra bàn bạc.
Sau khi dùng biết bao từ ngữ hoa mỹ khen ngợi vẻ đẹp của chị em nhà họ Lận, bà ấy lại buồn bã: “...Em thấy Lận Tương không để mắt đến con trai mình, ông nói làm sao đây?”.
Tạ Quảng Thụy từng là cảnh sát, khi nghỉ hưu chức vụ cũng không thấp, nghe vậy không mấy quan tâm: “Lo gì? Con cái có duyên tự khắc sẽ đến với nhau.”
“Duyên phận... sống sát nhà rồi mà còn bảo không có duyên? Duyên phận từ trên trời rơi xuống à? Phải tự mình nắm lấy chứ! Suốt ngày chỉ biết đọc báo.” Nhìn chồng ngồi đó thản nhiên, Ngô Ngọc Trân bực mình đứng dậy đi ra ngoài.
Tạ Quảng Thụy nhíu mày: “Bà đi đâu vậy?”
“Ông khỏi cần lo, ở đó mà đọc báo đi.” Ngô Ngọc Trân nói xong liền dắt xe đạp ra cửa.
Ông chồng không hiểu, nhưng bà mẹ thì rất rõ ràng. Cô con dâu trước là do bà ấy chọn, hai người trẻ tuổi gặp nhau và cưới theo tuổi tác, không có chuyện thích hay không thích, vì ai cũng làm vậy. Vì thế khi ly hôn mới có thể bình tĩnh như thế.