Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-03-03 17:16:12
Lượt xem: 77

Lận Đình lắc đầu: “Lại ngủ rồi, ăn xong ngủ, ngủ xong lại ăn, như heo con vậy.”

Lận Tương bị em gái chọc cười: “Trẻ con đều vậy mà.”

Nói rồi chị ấy mở nắp bình, lấy muỗng múc trà trái cây ra bát.

Vì có khách nên chị ấy mời bà cháu Ngô Ngọc Trân trước, rồi mới đến cặp song sinh và em gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình: “Chị, chị cũng uống chút đi.”

Lận Tương: “Yên tâm, chị nấu nhiều lắm, trong nồi còn, chị còn cho thêm vài quả táo đỏ đã bỏ hạt, em thử xem có thích không.”

“Chắc chắn là thích rồi, đây là do chị làm mà.” Nói rồi cô nhấp một ngụm nhỏ: “Ừm... ngon thật.”

Thấy em gái nhắm mắt thưởng thức, Lận Tương cười vui, vừa định nói nếu thích thì mai chị lại nấu, thì liếc thấy bà Ngô đang lén nhìn mình.

Nghĩ đến câu nói vừa nghe, dù là ảo giác hay chỉ là câu đùa, Lận Tương cũng thấy khó ở lại.

Chị ấy cười: “Mọi người cứ từ từ ăn nhé, cháu đi xuống trước.” Vừa nói dứt lời, chị ấy vội quay người đi.

Thấy vậy, Ngô Ngọc Trân đang lén nhìn cảm thấy tâm trạng rơi xuống đáy.

...Xong rồi, con trai, mẹ xin lỗi con!

“Trời nắng rồi, muốn ra cửa sổ đi dạo không?” Sau khi Ngô Ngọc Trân rời đi, Hoắc Tiếu bước lại hỏi vợ.

Sinh được ba ngày, nằm suốt ba ngày, lưng đã cứng đờ, thực sự nên xuống giường hoạt động một chút.

Có điều, Lận Đình có chút lo lắng về chị cả: “Chờ một chút, anh đưa Miêu Miêu và Quả Quả xuống lầu chơi, tiện thể gọi chị cả lên giùm em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-346.html.]

Hoắc Tiếu không vội rời đi, trước tiên giúp vợ xoay người, xoa bóp vai lưng và chân tay cho đến khi cô đỡ mệt, rồi mới dắt cặp song sinh xuống lầu.

Lận Tương đến rất nhanh: “Em rể bảo chị đi dạo với em? Em cãi nhau với em rể à? Sao không để cậu ấy đi cùng?” Không phải chị ấy không muốn, nhưng cơ thể em gái còn yếu, lỡ mà ngã thì chị ấy không chắc có thể đỡ được.

Lận Đình cười: “Không nói vậy thì chị chịu lên không?”

Nghe vậy, Lận Tương có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không giả vờ, chỉ tò mò hỏi: “Em nói thím Ngô nghĩ gì nhỉ? Về nhà có nói với đồng chí Tạ không? Lần sau gặp lại chẳng phải rất ngượng sao.”

Trước giờ Lận Đình đã thấy chị cả có vẻ ngốc nghếch, lúc này thấy chị ấy hoàn toàn không nghĩ gì khác, không khỏi thương cảm cho Tạ Hạo: “...Chị, chúng ta nói chuyện chút nhé?”

“Sao tự nhiên nghiêm túc thế? Nói thì nói.”

“Chị đã nghĩ đến việc tìm một người khác chưa?”

Lận Tương ngạc nhiên: “Em cũng nghĩ chị với đồng chí Tạ hợp nhau à?”

Lận Đình nhướn mày: “Sao mà ngạc nhiên vậy? Chị không thấy hợp sao?”

“Không phải thế... Ý chị là, chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này...” Điều này đúng, nói thật là dù có thím Hồng Anh giúp, nhưng Lận Tương vừa phải đi làm, vừa phải học, ngày nào cũng bận rộn, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Thêm nữa, đồng chí Tạ điều kiện tốt như vậy, còn chị ấy thì một mình nuôi ba đứa con, lại còn nợ nần, sao mà hợp được.

Lận Đình thực ra không nghĩ chị cả nhất định phải tìm một người khác.

Cô thậm chí đã bàn riêng với thím Hồng Anh, nhờ thím ở lại thành phố thêm hai năm, mỗi tháng mười đồng sẽ do cô và anh hai bù vào.

Dĩ nhiên, bên ngoài, sẽ để thím Hồng Anh nói với chị cả rằng chỉ cần ăn uống là đủ, thím muốn ở lại thành phố thêm vài năm nữa để làm hộp giấy, dành dụm chút tiền dưỡng già.

Chờ khi chị cả học xong vài năm trường tối, trở thành kế toán, dù thím Hồng Anh có rời đi, cuộc sống của chị cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chuyện có tìm đàn ông hay không, thực sự không quan trọng.

Loading...