Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:26:07
Lượt xem: 72

Chiếc xe đã được Hoắc Tiếu đỗ ở bãi đất trống không xa cổng bệnh viện.

Mọi người vội vã bước đi.

Lận Đình được quấn chặt như cái kén, vẫn không quên trò chuyện với chị cả, nghe vậy cười đáp: “Cảnh vừa rồi chẳng là gì, đợi hôm nào chúng ta cùng anh hai đi dạo cửa hàng bách hóa, mới thật là đông nghịt, chắc không có chỗ chen chân.”

Lận Tương tưởng tượng cảnh đó, liền lắc đầu: “Muốn đi thì để em hai tự đi, chị không đi cùng đâu.”

Ngồi trong xe từ trước, nghe thấy chị cả và em gái than phiền, Lận Vĩ không nhịn được hạ cửa sổ: “Em vẫn còn ở đây mà.”

Lo lắng vợ bị xóc, đoạn đường mười phút, Hoắc Tiếu lái cực kỳ cẩn thận.

Tốc độ xe hơi ngang với xe đạp, mất gấp ba lần thời gian mới về đến nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi đã đặt người lên giường, không có nước ấm để làm ấm chai nước, Hoắc Tiếu liền cởi áo khoác, quần ngoài, kéo chăn nằm vào cùng vợ, ôm cô để giữ ấm.

Lận Đình có chút bất đắc dĩ: “Em không lạnh.”

Trên đường đã được quấn chặt như cái kén, cô thực sự không cảm thấy lạnh chút nào.

Hoắc Tiếu vẫn không yên tâm, chợt nhớ ra gì đó, anh hơi nhổm dậy, thấy con gái ngủ say, rồi mới ôm vợ: “Anh lạnh!”

Biết chồng lo lắng thái quá, chờ hết tháng cô cữ chắc anh sẽ bình thường lại, nhớ ra anh dạo này luôn thiếu ngủ, Lận Đình thương xót vỗ lưng anh, dịu dàng nói: “Ngủ một chút đi anh, em ổn mà, đừng lo, có nhiều người bên cạnh rồi.”

Hoắc Tiếu cũng là con người, chắc chắn sẽ mệt mỏi, nhất là khi được vợ vỗ về, đôi mắt vốn đã mỏi mệt nhanh chóng nhắm lại.

Dù vậy, anh vẫn nhớ chuyện trong lòng, nhắm mắt, vùi mặt vào cổ vợ: “Đình Đình, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi nhé?”

Trước khi nói những lời này, người kia đã nhắc đến nhiều lần rồi, Lận Đình cũng không ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-336.html.]

Nhưng bây giờ cô vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Có thể vì từ nhỏ được anh trai bảo vệ, dù có đánh đùa nhưng tình cảm anh em rất tốt.

Vì thế Lận Đình luôn mong, nếu tương lai hôn nhân mỹ mãn, cô sẽ sinh hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái.

Dù hiện tại đã có cặp song sinh, sống cùng nhau lâu như vậy, thực sự đã coi như con ruột mà nuôi.

Nhưng bên ông nội của bọn trẻ, vẫn là một yếu tố không ổn định.

Người khác có thể không biết, nhưng Lận Đình rất rõ, vài năm nữa, khi cơn bão qua đi, nếu không có gì bất ngờ, ông ấy chắc chắn sẽ được phục hồi chức vụ.

Cặp song sinh là m.á.u mủ duy nhất của ông ấy, liệu lúc đó ông ấy có đòi lại bọn trẻ không?

Dù sao ngay từ đầu đã nói rõ, chỉ tạm thời nhận nuôi.

Nghĩ đến đây, Lận Đình cảm thấy khó thở, nhưng vẫn tỉ mỉ nói với chồng về lo lắng và căng thẳng của mình.

Hoắc Tiếu lần đầu biết đến nỗi lo của vợ, giờ anh cũng khó xử.

Con người có tình cảm, bọn trẻ lại đáng yêu như vậy, sống cùng nhau, Hoắc Tiếu sớm đã coi chúng như con ruột.

Nhưng, như vợ đã nói... Có những chuyện từ đầu đã thống nhất.

Hơn nữa, lão thủ trưởng... chỉ có Quả Quả và Miêu Miêu là gia đình.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu cảm thấy n.g.ự.c mình đau nhói, sau một lúc, anh siết c.h.ặ.t t.a.y ôm vợ, trầm giọng nói: “Ngủ một chút đi, chuyện vài năm sau, bây giờ lo lắng vẫn còn sớm.”

Nghe vậy, Lận Đình thở dài một hơi, biết chồng cũng khó chịu, cô không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại.

Hoắc Tiếu hôn lên trán vợ, kéo chăn đắp kín cho cô, rồi mới ôm cô nhắm mắt ngủ.

Loading...