Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:26:03
Lượt xem: 89

Lận Đình nghe ra ý chưa nói hết của bạn, nhưng cô không vội trả lời.

Một là Tiền Hải Đào nói về đầu năm sau, nghĩa là tình hình hiện tại chưa quá tệ.

Hai là, trước khi chắc chắn về an toàn, Lận Đình không muốn hứa hẹn gì.

Không phải cô cứng rắn, nhưng không thể giúp người khác mà không lo cho bản thân.

Cô hạ giọng: “Đợi đến đầu năm hãy nói, chuyện này chủ yếu xem cô giáo Viên có thuyết phục được con gái mình không.”

Nếu thật sự thuyết phục được, sắp xếp một cô gái “lý lịch sạch” về quê làm trí thức không khó.

Tiền Hải Đào gật đầu: “Tôi báo trước cho cậu, vẫn là ý kiến của cậu là chính, nếu không tiện, khi lớp trưởng hỏi, tôi sẽ nói cậu bận.”

Lận Đình cười đáp lại, coi như chấp nhận ý tốt của anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình không biết thời gian nằm viện sau sinh là bao lâu.

Nhưng thời này, tài nguyên y tế eo hẹp, sau khoảng 48 giờ, bác sĩ kiểm tra xong, báo cho ba gia đình có thể xuất viện.

Hai gia đình kia không vui, muốn ở lại thêm vài ngày để theo dõi.

Lận Đình lại vui mừng, vì bệnh viện có nhiều bất tiện, không đâu bằng ở nhà.

Khi cô đang bế con gái, mẹ chồng bắt đầu thu dọn hành lý, thì cửa phòng bệnh bị gõ.

Gần cửa nhất, Lưu Cúc đang thu dọn hành lý liền ra mở cửa.

Bà ấy nhìn thấy một người đàn ông lạ mặc áo khoác quân đội, đeo khẩu trang.

Lưu Cúc thấy đôi mắt đào hoa quyến rũ này quen quen, nhưng không nhớ ra ngay, liền hỏi: “Đồng chí, anh tìm ai?”

Người đàn ông phong trần này là Lận Vĩ, ánh mắt đào hoa cong lên, giọng ấm áp: “Thím, cho hỏi Lận Đình có ở đây không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-334.html.]

Nghe tiếng gọi, mắt Lận Đình sáng lên, cô hét lớn về phía cửa: “Anh hai!”

Lận Tương cũng phấn khích bước tới, nhìn kỹ người đứng trước mặt, vui mừng reo lên: “Em hai, thật là em sao? Không phải em đang biểu diễn ở Thượng Hải sao? Em xin nghỉ à?”

“Không, vừa đúng tối qua là buổi diễn cuối, em mua vé sáng sớm để về ngay. May mắn Thượng Hải gần Thiên Kinh, nếu không thì đã không kịp.” Vừa nói, anh ấy vừa chào thím Tú, rồi bước đến bên giường em gái.

Quan sát kỹ một hồi, chắc chắn em đã khoẻ hơn hồi chị cả sinh, Lận Vĩ mới yên lòng. Anh ấy khẽ chạm vào trán em gái, thân mật hỏi: “Khá rồi đấy, cháu trai hay cháu gái?”

Lận Đình giơ cô con gái lên, tự hào hỏi: “Con gái em, thế nào? Có giống em không?”

Lận Vĩ tháo khẩu trang, cởi áo khoác và găng tay quân đội, rồi cẩn thận bế đứa bé.

Giống em gái tức là giống anh ấy!

Vậy nên, dù không thấy điểm tương đồng nào ngoài nốt ruồi dưới khóe mắt, Lận Vĩ vẫn nói dối: “Giống em, cũng giống anh.”

Hoắc Tiếu mím môi, nhấn mạnh: “Chỉ giống Đình Đình nhà em.”

Nghe vậy, Lận Vĩ lườm cậu em rể khó ưa.

Từ khi vào đoàn văn công, anh ấy được học nhiều kiến thức từ các thầy cô, như hình thể, lễ nghi, văn hoá, biểu diễn...

Thêm nữa, hai tháng qua anh ấy nổi tiếng, nên càng thêm phần rạng rỡ!

Giờ đây, Lận Vĩ đã đến mức đi đến đâu cũng toả sáng.

Dù có vẻ nói hơi quá, nhưng thật sự giống như gặp ngôi sao lớn ngoài đời, chỉ cần đứng đó, không làm gì cũng trở thành tâm điểm.

Rõ ràng, sau hai tháng không gặp, Lận Vĩ đã có được hào quang đó.

Là em gái, Lận Đình còn thấy anh hai đẹp quá mức, huống chi người ngoài.

Nếu các fan của anh ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ náo loạn.

Khi Lận Đình đang mừng thầm vì anh hai đeo khẩu trang, không dễ bị nhận ra, thì bỗng nghe một tiếng kêu thất thanh: “Trời ơi! Anh là Lận Vĩ phải không?!”

Loading...