Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 324
Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:23:54
Lượt xem: 89
Nghe vậy, Lận Đình không giãy nữa, trò chuyện với chị: “Khóa học thế nào? Có theo kịp không?”
“Lúc đầu không theo kịp, giờ thì khá hơn rồi.” Tháng 9 năm nay, Lận Tương đã đăng ký học ban đêm, ngành kế toán. Ngành y tá cũng được nhưng chị ấy sợ máu.
Lận Đình nói theo phản xạ: “Để sau em kiểm tra lại.”
Nói xong, nhận ra mình nói gì, cô cười tự giễu: “Bệnh nghề nghiệp rồi, em dạy cái khác, chị học cái khác mà.”
Lận Tương cũng cười: “Yên tâm đi, giờ mặt chị dày rồi, không hiểu thì hỏi. Các bạn trong lớp ai cũng tốt. Em không biết đâu, lớp trưởng còn tổ chức nhóm học tập riêng...”
Lận Đình dựa vào đầu giường, chăm chú nghe chị kể về những chuyện lớn nhỏ trong học tập, ánh mắt dần dần rơi vào nét mặt rạng rỡ của chị.
Nhớ lần đầu gặp chị, đôi mắt đẹp ấy toàn là mệt mỏi và vô hồn.
Giờ đây lại tràn đầy hy vọng vào tương lai tươi đẹp... Thật tốt biết bao.
“...Đúng rồi, tháng trước em hai đến xưởng tìm chị. Giờ cả xưởng ai cũng biết Lận Vĩ là em trai chị. Mọi người đối xử với chị tốt lắm, nhất là mấy cô gái trẻ ấy... Nếu em hai mà cưới vợ, chắc nhiều cô phải khóc lắm.” Vừa nói, Lận Tương vừa bắt đầu xoa bóp chân kia của em.
Nghe vậy, Lận Đình cũng cười, rồi giả vờ hỏi một cách thoải mái: “Chị, trên đường đến đây em gặp Tạ Hạo, anh ấy là bạn chị à?”
Lận Tương thản nhiên nói: “Đồng chí Tạ là người tốt.”
Không thấy bất kỳ dấu hiệu xấu hổ nào trên mặt chị cả, hiểu rằng chị không có suy nghĩ gì khác, Lận Đình không hỏi thêm mà quan tâm đến chuyện “người tốt”: “Chị gặp chuyện gì sao?”
Lận Tương ban đầu không muốn kể với em gái, sợ cô đang mang bầu mà phải lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-324.html.]
Không ngờ một câu đơn giản lại khiến em gái phát hiện ra chuyện không ổn, Lận Tương đành nói: “Cũng không có gì, chỉ là trong ngõ có một người đàn ông mất vợ, muốn cưới chị, rồi mang theo hai đứa con về đây ở.”
Lận Đình tỏ vẻ ghê tởm: “Đây là loại cóc ghẻ gì? Thật dám nghĩ, hắn muốn cả người đẹp lẫn tiền bạc à?”
“Người đẹp gì chứ? Nghe người ta cười cho.” Hiếm khi được khen thẳng thừng như vậy, Lận Tương có chút ngại ngùng.
Lận Đình nhếch môi: “Đó không phải điểm chính, cóc ghẻ đó quấy rầy chị à? Sao chị không nói với em?”
“Em cứ gọi hắn là cóc ghẻ, nhưng... quả là chính xác.” Lận Tương không bắt được trọng điểm, nhưng khi thấy em gái trừng mắt, chị ấy đành hắng giọng và kể lại sự việc.
Hóa ra người đó là công nhân tạm thời ở nhà máy than, tên Mã Tuấn, gia đình có hơn chục người chen chúc trong căn nhà hơn ba mươi mét vuông.
Vợ vừa qua đời chưa đầy hai tháng, hắn đã nhắm tới Lận Tương có nhà và công việc.
Ban đầu, mẹ của Mã Tuấn tới giúp đỡ đủ điều.
Lận Tương thật sự nghĩ mình gặp được hàng xóm tốt, cho đến khi thím Lý Lan ở nhà bên nhắc nhở mới nhận ra điều không ổn.
Khi chị ấy thay đổi thái độ, nhiều hàng xóm chế nhạo, mẹ của Mã Tuấn vẫn còn chút tự trọng nên không dám tới nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Mã Tuấn thì rõ ràng không nghĩ vậy.
Theo hắn, Lận Tương có ngoại hình và điều kiện tốt nhưng cũng có ba đứa con riêng. Hắn chỉ có hai đứa, hai bên gộp lại, điều kiện tương đương mà!
Mới gặp lần đầu mà Lận Tương đã mỉm cười với hắn, chắc chắn là có cảm tình rồi.
Hiện tại như vậy, chẳng qua chỉ là trò “tình trong như đã mặt ngoài còn e” của phụ nữ thôi.