Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:23:48
Lượt xem: 89

Câu hỏi của vợ rất tự nhiên, Hoắc Tiếu lại trả lời rất nghiêm túc: “Trai hay gái đều được, chỉ cần em và con bình an.”

Nếu là người đàn ông khác nói câu này, Lận Đình có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng sau gần một năm làm vợ chồng, anh quả thật là người nói được làm được.

Chỉ cần anh đã hứa điều gì, thì không có gì là không thể.

Nghĩ đến đây, Lận Đình cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa, cười nói: “Em chỉ hỏi theo lệ thôi mà, ai cũng hỏi, mình không hỏi thì lại thành ra không hợp.”

Nói xong, nhìn thấy ánh mắt bất lực của chồng, cô lại xoa bụng mơ màng: “Ước gì con giống em thì tốt biết mấy.”

Hoắc Tiếu mím môi, cuối cùng cũng thốt ra suy nghĩ thật của mình: “Con gái giống em, con trai giống anh thì tốt hơn.”

Lận Đình ôm bụng trợn mắt: “Con trai giống em thì có gì không tốt? Anh xem anh hai bây giờ được yêu mến thế nào?”

Ai nói thời đại này, người ta thích đàn ông mặt vuông chứ?

Từ khi bộ phim anh hai tham gia chiếu vào dịp Quốc khánh, anh ấy đã trở nên nổi tiếng.

Dù không thể so sánh với các ngôi sao đình đám thời mạng phát triển, nhưng thời này một năm chỉ có một, hai bộ phim, một bộ phim có thể chiếu lại nhiều năm, thậm chí hàng chục năm.

Lận Đình thường nghe tên Lận Vĩ từ miệng các cô gái trẻ.

Nếu con trai giống cô, cũng sẽ là một mỹ nam đúng không?

Nhưng quan điểm thẩm mỹ của nam và nữ khác nhau, nhất là với người lính thép như Hoắc Tiếu, anh cho rằng đàn ông phải cường tráng.

Nhưng anh thông minh im lặng, không dám chọc giận vợ bầu, lặng lẽ tiếp tục xoa chân cho cô.

Thấy vậy, Lận Đình nghiến răng, mỗi lần nói không lại thì anh ấy lại im lặng, thật bực mình!

Thực ra còn hai mươi ngày nữa mới đến kỳ nghỉ đông.

Nhưng cơ thể Lận Đình không cho phép.

May mắn là từ đầu học kỳ, cô đã cố gắng thêm một hai kiến thức vào mỗi buổi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-321.html.]

Vì vậy, dù kết thúc học kỳ sớm hai mươi ngày, khi bước vào kỳ thi cuối kỳ, học sinh cũng đã học xong hết.

Tối thứ bảy, sau khi cố gắng chấm hết bài thi cuối cùng, Lận Đình mới cảm thấy yên lòng với các em.

Con trai còn ở trại chưa về, con dâu lại đang kỳ sinh nở, Hồ Tú ru cặp song sinh ngủ xong, liền đến bên cạnh.

Tất nhiên, bà ấy cũng tìm việc cho mình, lại kiểm tra một lần nữa những thứ cần thiết khi con dâu sinh.

Thấy con dâu cuối cùng cũng đặt bút xuống, Hồ Tú vội hỏi: “Xong chưa?”

Thực ra, nhiều lần bà ấy muốn con dâu nghỉ việc về nhà, nhà không thiếu tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chưa kể đến nhóc Tiếu, chỉ riêng Đình Đình, nhờ dịch tiếng Anh, nửa năm đã kiếm đủ tiền mua nhà, cần gì phải vất vả thế?

Nhưng con bé nói vì lý tưởng, là giáo viên phải có trách nhiệm, phải làm gương cho học sinh...

Lý thuyết thì Hồ Tú hiểu, nhưng vẫn thương con, rõ ràng là cô gái yếu đuối, lúc này lại chịu khổ được.

Lận Đình thở dài, rồi ôm bụng đứng dậy đi dạo, giọng nhẹ nhõm: “Xong rồi, nhẹ cả người, khi đi học lại, con đã sinh xong được hai tháng, không lỡ việc của học sinh.”

Lúc này còn nghĩ đến học sinh, Hồ Tú dở khóc dở cười, lại thêm phần khâm phục con dâu.

Bà ấy khoác tay con dâu, cùng đi dạo: “Sắp chín giờ rồi, đói không? Ăn chút gì rồi ngủ nhé?”

Lận Đình xoa bụng: “Mẹ nói thế, con cũng thấy hơi đói rồi.”

“Muốn ăn gì? Mẹ làm cho.”

“Mẹ nấu gì trong nồi thế?”

“Canh cá, Lệ Hoa cho con cá lóc.”

“Vậy ăn cái đó đi.”

“Có muốn ăn thêm gì không?”

“Không cần đâu ạ, muộn rồi, ăn nhiều khó ngủ.”

Loading...