Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:23:31
Lượt xem: 85

Hiệu trưởng Hoàng đã biết rõ mọi chuyện, giận đến tím mặt, tay chỉ vào cô ta run rẩy: “Ngu dốt! Ngu dốt!”

Hoắc Tiếu đoán trước cô ta không biết luật này, lạnh lùng nói: “Người trong làng cô không sao vì không ai tố cáo.”

Đinh Phi Yến chỉ là thiếu hiểu biết, chứ không ngu ngốc, lập tức nghe ra ý của đoàn trưởng Hoắc, nhưng lại càng không hiểu: “Các người muốn kiện tôi? Tại sao? Chỉ là con bé con thôi mà.”

Sau khi hỏi xong, cô ta lại phản ứng kịp, hoảng loạn cãi: “Tôi... tôi không bỏ rơi nó, chỉ là vô tình làm lạc mất, tôi... tôi quay lại để nhờ người tìm Mặt Sẹo, đúng rồi! Chính là như vậy, tôi...”

“Được rồi, cô im đi!” Hiệu trưởng Hoàng không thể chịu nổi nữa, hét lên.

Hoắc Tiếu thấy Đinh Phi Yến bị kích động, gõ bàn để kéo cô ta về thực tại: “Cô có hai lựa chọn.”

Đinh Phi Yến sợ hãi nhìn người đối diện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu: “Một là, đưa cô đến đồn công an, cô sẽ bị xử đi cải tạo lao động.”

Nói xong, thấy mặt Đinh Phi Yến tái nhợt, biểu cảm kháng cự, anh tiếp tục: “Hai là, chuyển giao Phòng Nghệ Linh và Phòng Nghệ Đồng cho hiệu trưởng Hoàng.”

Đinh Phi Yến trợn mắt, phản đối theo bản năng: “Mặt Sẹo có thể cho, cùng lắm thì tôi đi tìm nó về, nhưng tại sao lại phải đưa cả Đại Nha?” Lần này Đại Nha đến biểu diễn, cô ta đã thấy, bộ dạng đã đẹp hơn trước nhiều, sau này có thể kiếm tiền nhờ ca hát, còn có thể được nhiều sính lễ.

Hoắc Tiếu không hề ngạc nhiên với câu trả lời của cô ta, nên bình tĩnh đứng dậy: “Được, vậy thì chọn cải tạo lao động.”

Nói xong liền quay người rời đi, không do dự chút nào.

Thấy vậy, Đinh Phi Yến hoảng hốt, gọi người: “Đứng lại! Tôi chọn cải tạo lao động khi nào chứ?”

Nếu cô ta thực sự bị xử cải tạo lao động thì con trai bảo bối phải làm sao? Còn Thủy Căn của cô ta chẳng phải sẽ bị con hồ ly khác cướp mất sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-312.html.]

Hoắc Tiếu như không nghe thấy, mở cửa tiếp tục ra ngoài, không để ý đến tiếng kêu hoảng loạn của Đinh Phi Yến, tự mình đi tìm Phòng Thủy Căn.

Đi cùng, còn có hiệu trưởng Hoàng.

Ông nhìn cô bé với đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc, hỏi: “Cháu nghĩ kỹ chưa?”

Phòng Nghệ Đồng vội vã đến, giọng khản đặc: “Cháu nghĩ kỹ rồi...”

Thấy cô bé như vậy, hiệu trưởng Hoàng lại thở dài, có chút không nỡ: “Vậy về chờ kết quả đi, đoàn trưởng Hoắc sẽ xử lý tốt thôi.”

Phòng Nghệ Đồng lắc đầu, giọng không to nhưng rất kiên quyết: “Cháu muốn tự mình nghe, nghe họ nói không cần cháu và em gái.”

Có lẽ người khác không biết, nhưng hai chị em cô bé đã nương tựa vào nhau, Phòng Nghệ Đồng rất rõ em gái tự nguyện bị bỏ rơi.

Cô bé đoán em mình đã lâm vào ngõ cụt, nghĩ mình không sai nhưng lại tự trách vì hại cha.

Chỉ muốn làm gì đó để chuộc lỗi, giúp lòng mình thanh thản hơn.

Nhưng Phòng Nghệ Đồng đã kiểm tra, ba mươi đồng cô bé lén để lại cho em gái đã bị mang đi hết.

Nghĩ lại, dù không có sự giúp đỡ của cô giáo Lận và mọi người, khi em gái hiểu ra chắc chắn sẽ liên lạc với mình.

Nhưng xét cho cùng, Nghệ Linh mới chỉ mười tuổi, lại sinh vào cuối năm, tính ra tuổi dương lịch mới có tám tuổi, vẫn còn quá nhỏ, gặp người xấu thì không có khả năng chống cự.

Vì thế, Phòng Nghệ Đồng rất biết ơn cô giáo Lận, chồng cô và hiệu trưởng Hoàng.

Biết ơn bao nhiêu thì càng căm ghét sự nhẫn tâm của cha mẹ bấy nhiêu.

“Cô sẽ đi cùng em.” Lận Đình đưa tay ôm cô bé, không nói lời phản đối, chỉ nhẹ nhàng an ủi.

Loading...