Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:19:34
Lượt xem: 99
Hoắc Tiếu lắc đầu: “Không biết, mối quan hệ của anh với người bạn này bình thường, anh ta cũng không biết anh thân với cha mẹ cặp song sinh.”
Lận Đình nhíu mày: “Quan hệ bình thường... mà vẫn giúp sao?”
Hoắc Tiếu uống hết bát canh gà cuối cùng rồi thúc giục vợ ăn nhanh.
Khi cô ăn xong, anh đứng dậy rửa bát, mới nói: “Không hẳn là giúp đỡ, mà là đôi bên cùng có lợi.”
Lận Đình không ngốc, lập tức hiểu ra: “Anh nói là cấp trên cũng không hài lòng với chính ủy Lưu?”
Hoắc Tiếu không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Lận Đình hiểu rồi, nhiều chuyện tạm thời chưa tiện nói, cô bèn đổi chủ đề: “Anh giúp em mua vé tàu giường nằm cho chị cả nhé. À, có người tin cậy không? Tốt nhất là có người đưa chị về và đưa người qua lại.”
“Được, còn mua nhà thì sao? Chúng ta có đủ tiền không?”
“Tiền mua nhà để anh hai vay, anh ấy rất giàu. Chúng ta nên để dành tiền trả mẹ trước đã, hơn nữa, đều là anh chị em ruột, chúng ta không nên ôm hết trách nhiệm.”
Hoắc Tiếu không ngại giúp chị vợ một tay, nhưng vợ đã có chủ ý, anh cũng không phản đối, chỉ hỏi: “Ngày mai anh tìm người hỏi sở nhà đất nhé? Mua gần nhà máy phải không?”
Lận Đình: “Em định nhờ anh tìm giúp, nhưng nghĩ lại, tìm Tiền Hải Đào hợp lý hơn, ít nhất cậu ấy có thể giúp điều tra kỹ hàng xóm. Chị cả đẹp như vậy, lại có con nhỏ, an toàn rất quan trọng.”
Câu này không sai, Hoắc Tiếu gật đầu: “Sau đó nhờ chị cả nuôi một con ch.ó sói.”
Nói đến đây, Lận Đình vội hỏi: “Anh có thấy con ch.ó con mà nhà mình nhặt được không? Là giống gì?”
Hoắc Tiếu sững sờ: “Nhà mình nuôi chó sao? Nuôi ở đâu?”
Lận Đình chớp mắt, lại đi quanh nhà một vòng, không thấy chó đâu, giận đến nghiến răng: “Chắc chắn bị thằng nhóc Quả Quả mang vào chăn rồi, xem mai em có đánh nó không!”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-289.html.]
Lận Đình nói là làm.
Sáng hôm sau cô không chỉ đánh vào m.ô.n.g thằng bé hai cái, mà còn phạt nó úp mặt vào tường nửa tiếng, ai xin cũng không tha.
Cho đến khi thằng bé khóc thút thít hứa sẽ không dám nữa, nhận ra lỗi lầm, cô mới cho nó đi ăn sáng.
Không phải cô ác, mà thời buổi này chẳng có thuốc diệt côn trùng cho thú cưng nào đáng tin.
Chơi thì được, nhưng tuyệt đối không được mang vào chăn.
“Đừng giận, trẻ con tuổi này đều như thế cả. Đợi thêm vài năm nữa, chúng còn đáng ghét hơn. Hồi nhỏ Hoắc Tiếu cũng vậy, có lúc mẹ muốn nhét nó lại vào bụng không sinh ra thì tốt hơn.” Hồ Tú thấy con dâu thật sự giận, vội vàng an ủi.
“Khụ khụ... Anh ăn xong rồi.” Hoắc Tiếu đặt bát đũa xuống, rồi nhìn vợ: “Anh đưa em đến trường nhé?”
Lận Đình lắc đầu: “Anh đi trước đi, đừng quên mua vé tàu cho chị cả ngày kia.”
“Được.”
Sau khi em rể đi, Lận Tương vẫn im lặng từ nãy, lo lắng hỏi: “Trong hai ngày có thể mua được nhà không?”
Lận Đình nói: “Dù không mua được, mình cũng có thể về quê đón bọn trẻ lên đây, dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi. Khi nào mua được nhà, chúng ta gửi giấy tờ về nhà, nhờ bố đi chuyển hộ khẩu cũng được.”
Nhưng may mắn thay, kế hoạch thứ hai của Lận Đình không cần thực hiện.
Chiều hôm đó, cô nhận được điện thoại từ bạn học cũ.
Nhà đã tìm được, còn do chú của anh ta giúp tìm.
Chỉ cách xưởng năm phút đi bộ, ở đó có nhiều công nhân nhà máy thép sinh sống.
Dù phần lớn là thuê nhà, nhưng cùng một đơn vị vẫn tốt hơn môi trường hoàn toàn xa lạ.