Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-03-01 07:47:49
Lượt xem: 103
Nghe vậy, Lận Đình quả nhiên ngồi ngay ngắn dậy: “Đâu?”
Hoắc Tiếu từ trong túi lấy ra một quyển sổ, đặt vào tay vợ.
Lận Đình mở quyển sổ tiết kiệm nhỏ in chữ không kỳ hạn ra, lật đến trang cuối cùng.
Sau đó bị số trên sổ làm cho kinh ngạc.
Có đến 4.500 đồng!
“Không ngờ mẹ kiếm được nhiều thế?” Cho nên... lúc đó nguyên thân chỉ là lấy trộm tiền mặt trong nhà?
Hoắc Tiếu bị vợ chọc cười: “Lúc trước bố anh là hộ săn b.ắ.n lớn, trước khi gặp tai nạn trong núi, đã tích góp được chút gia sản, tay nghề đỡ đẻ của mẹ anh vang danh mười dặm tám thôn, cho nên kiếm không hề ít hơn công nhân, còn có mấy năm nay anh gửi về biếu mẹ, đều được mẹ tích góp lại.. Đúng rồi, tiền bán nhà ở quê cũng trong này.”
Lận Đình vẫn biết mẹ chồng không thiếu tiền, bình thường nhìn từ ăn uống cũng biết được việc này, nhưng không ngờ bà Hồ lại giàu có đến vậy.
Đương nhiên, Lận Đình cũng chỉ là cảm khái vài tiếng, rồi đẩy sổ tiết kiệm trở lại:
“Anh trả lại đi, đây là tiền tích góp cả đời của mẹ, hiện giờ mẹ không có công việc, cầm tiền trong người, trong lòng mới không lo lắng.”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu cúi người hôn một cái lên môi vợ, mới dịu giọng nói: “Anh cũng nói vậy rồi, nhưng mẹ không vui, anh nghĩ, ít nữa nếu vừa ý căn nhà đó, chúng ta mua xong sẽ trả sổ lại cho mẹ.”
Lận Đình suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhà kia như thế nào? Bao nhiêu tiền?”
Hoắc Tiếu ngẫm nghĩ: “Chắc là hơn mấy nghìn, là loại nhà lầu hai tầng.”
“...Còn đắt hơn cả tứ hợp viện?”
Trên thực tế, đúng là không rẻ hơn bao nhiêu so với tứ hợp viện.
Hôm nay là Chủ nhật, cả nhà dậy sớm.
Lúc đến thành phố, họ đến bệnh viện kiểm tra trước, xác định đứa bé không vấn đề gì rồi mới đến tòa nhà bách hóa mua đồ.
Vì có bạn cũ ở đó, họ không tránh khỏi mua phải một số “hàng lỗi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-244.html.]
Sau khi mua sắm xong xuôi, Lận Đình mời bạn cũ đến nhà hàng quốc doanh để thưởng thức một bữa ăn.
Sau khi chào tạm biệt bạn cũ, cũng đã gần đến giờ hẹn xem nhà.
Vì chồng đã nói đó là một tòa nhà có cả sân nhỏ, Lận Đình đã sẵn sàng trong lòng.
Nhưng khi đứng trước ngôi nhà, cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Bởi lẽ bức tường bên ngoài ngôi nhà, mặc dù không lát gạch sứ mà chỉ đổ bằng xi măng, cũng không khác gì một biệt thự nhỏ của thời sau.
Không, vào thời điểm này, nên gọi là nhà Tây đi.
Điều khiến Lận Đình vui sướng nhất là con đường cạnh nhà Tây, thật không ngờ lại có hàng cây phượng vĩ xanh tươi mát rượi.
Thật là... đẹp quá!
Muốn mua quá đi!
Chỉ là... số tiền cô có trong túi, hơn mười nghìn, liệu đã đủ chưa?
Lận Tương cũng có suy nghĩ tương tự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị ấy chưa bao giờ thấy ngôi nhà tư nhân nào hoành tráng như thế.
Phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Nghĩ vậy, trong lúc người của sở quản lý nhà đi mở khóa, chị ấy vội vàng tiến lại gần, thì thầm bên tai em gái: “Chị có vài trăm, đưa em dùng trước nhé.”
Nghe vậy, Lận Đình theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng lời đã đến miệng lại nuốt trở vào, dù sao chị gái cũng là có lòng, thế là cô thì thầm: “Chưa chắc đã mua, cứ nghe giá đã.”
Lận Tương gật đầu tán thành, vừa định nói gì đó thì thấy người của sở quản lý nhà vẫy gọi, liền vội vàng im lặng.
“Đoàn trưởng Hoắc, thực ra căn nhà này ban đầu không phải để bán, không tin lát nữa anh ra ngoài xem xung quanh hàng xóm, hầu hết đều đã bị chính phủ thu hồi...”