Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 169: Tiết học đặc biệt
Cập nhật lúc: 2025-02-27 19:41:22
Lượt xem: 83
Nghĩ đến đây, cô tò mò hỏi: “Hiệu trưởng, đồng chí Lưu dạy những khối nào?”
Hiệu trưởng Hoàng thở dài: “Cô ấy dạy Âm nhạc cho ba khối lớp.”
Lận Đình nghe ra quá nhiều điều từ tiếng thở dài của hiệu trưởng, vì thế đã khéo léo chuyển đề tài sang chuyện khác.
Có lẽ hiệu trưởng lo ngại Lận Đình không có kinh nghiệm, hoặc là lo lắng rằng học sinh sẽ không thể chấp nhận được.
Hiệu trưởng Hoàng vốn là người nóng vội, đã sắp xếp lịch dạy tiếng Anh của Lận Đình vào tiết đầu tiên của buổi sáng, bắt đầu từ khối lớp sáu.
Ông không chỉ tự mình đứng ở hàng cuối nghe giảng, mà còn mời các giáo viên khác của khối lớp sáu đến cùng nghe.
Nếu như đây là những ngày đầu thực tập, trước sự chứng kiến của biết bao người, Lận Đình chắc chắn sẽ cảm thấy căng thẳng, từ đó ảnh hưởng đến phong độ.
Nhưng bây giờ, sau vài năm kinh nghiệm giảng dạy, cô không dám tự nhận mình xuất sắc, nhưng cũng đã thực sự nỗ lực không ít.
Vì vậy, khi bắt đầu giờ học, cô thành thạo cầm phấn viết tên mình lên bảng đen trước.
Sau đó, cô giới thiệu bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Tiếp theo, cũng như mọi khi, Lận Đình yêu cầu học sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Khi quá trình này kết thúc, một nửa tiết học đã trôi qua.
Học sinh thì vẫn ổn, trong độ tuổi trẻ trung, họ luôn kiên nhẫn với những giáo viên dịu dàng và xinh đẹp.
Nhưng những giáo viên đứng phía sau thành một hàng lại dần mất kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-169-tiet-hoc-dac-biet.html.]
Họ cảm thấy Lận Đình tuy không tệ, nhưng cũng chưa đến mức khiến hiệu trưởng Hoàng phải đặc biệt chú ý.
Có lẽ chỉ vì nể mặt đội trưởng Hoắc mà thôi.
Dù sao, chỉ cần không phải là ngốc nghếch, ai cũng có thể nhận thấy rằng đội trưởng Hoắc trong tương lai sẽ có thành tựu không hề tầm thường.
Ngay khi các thầy cô đang liếc nhau, trên bục giảng, Lận Đình cũng bắt đầu phần dạy học chính thức.
Cô trước tiên dùng phấn viết lên bảng đen 26 chữ cái, sau đó lấy thước dạy học chỉ vào từng chữ cái, yêu cầu học sinh đọc theo hai lần.
Tiếp đó, cô mới cười hỏi: “Các em có cảm thấy đọc như vậy khó nhớ không? Nếu cô kêu các em hát thì sao nhỉ?”
Ngay khi lời này vừa dứt, những học sinh luôn thích thú với các môn như Âm nhạc, Mỹ thuật, Thể dục liền hứng khởi bừng bừng.
Nhưng các giáo viên đứng phía sau đồng loạt tỏ vẻ mặt không vui,
Một vị chủ nhiệm nam tuổi trung niên có gương mặt nghiêm nghị thậm chí còn thấp giọng trách mắng: “Làm loạn! Giờ Tiếng Anh đang yên đang lành lại đi hát cái gì? Tôi đã nói nên để đồng chí Lận Đình theo sau học để biết cách dạy như thế nào, đây rốt cuộc là tiết học tiếng Anh hay là tiết học Âm nhạc?”
Dù rất tức giận, chủ nhiệm đó vẫn rất rõ rằng giáo viên dạy tiếng Anh khó tìm, nên vẫn cố kìm nén giữ thể diện cho Lận Đình, nói thật khẽ.
Học sinh không nghe thấy, nhưng các giáo viên đứng rất gần đều nghe rất rõ.
Có điều, họ không ai lên tiếng, chỉ chuyển ánh mắt về phía hiệu trưởng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiệu trưởng Hoàng cũng nhíu mày, nhưng không vội vàng nổi giận: “Cứ xem tiếp đã.”
Quả nhiên, khi Lận Đình dùng giọng hát vui tươi hát ra 26 chữ cái, những học sinh lúc nãy còn có vẻ uể oải vì phải học thêm một môn học, bỗng nhiên đều hào hứng hát theo rất to.
“Đây chính là phương pháp dạy học khơi gợi sự hứng thú sao?” Hiệu trưởng Hoàng nhìn những học sinh đang được khơi dậy cảm xúc, bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, ông đã hỏi cô giáo Tiểu Lận này làm thế nào để khiến các em học sinh muốn dành tâm trí cho việc học hơn.