Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 154: Chiều tà trên núi
Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:40:54
Lượt xem: 110
Lúc này nghe cô nhắc tới, anh thuận miệng nói: “Tạm thời trong chương trình học của trường cấp hai ở quân đội chưa có môn tiếng Anh, chẳng qua chắc hẳn hiệu trưởng sẽ bằng lòng thêm vào thôi.”
Lúc trước không có không phải do không muốn, mà do ở thời đại này, người biết tiếng Anh thật sự quá hiếm hoi.
Hơn nữa, người có lý lịch căn chính miêu hồng, có thể nói tiếng Anh một cách quang minh chính đại như vợ anh chẳng khác gì lông phượng và sừng lân.
Lận Đình đã nghĩ thông rồi: “Chị dâu Vấn Lan nói trường cấp hai rất thiếu giáo viên, không dạy tiếng Anh cũng không sao, cứ vào được trường đã rồi nói sau.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đến gần ngọn núi phía sau.
Sắc trời dần tối, những tia nắng mặt trời còn sót lại cũng dần khuất sau dãy núi.
Từng vệt từng vệt sáng vàng nhuộm những ngọn đồi nhấp nhô trong màn sương mù mờ ảo, thoạt trông cả không khí đều trở nên yên tĩnh hơn.
Đây là điều Lận Đình chưa bao giờ ngờ tới, ngoài ý muốn được chứng kiến cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp khiến cô không nhịn được hít một hơi thật sâu. Khi hương thơm của cây cỏ và đất thoang thoảng quanh người, đáy lòng cô không khỏi dâng lên nhiều mong chờ: “Buổi sáng ở đây có thể ngắm mặt trời mọc không?”
Tuy Hoắc Tiếu đã đến đơn vị mới hơn một tháng, nhưng anh thật sự chưa từng chú ý đến chuyện này, chẳng qua: “Nếu em muốn ngắm, mai anh cùng em leo núi nhé?”
Lận Đình thích mùa thu lá đỏ hơn, vì thế cô suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi, em không leo nổi, cũng không dậy nổi, đợi thêm một thời gian nữa rồi tính sau.”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu quét mắt nhìn cánh tay cẳng chân mảnh khảnh của cô gái nhỏ, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc đề nghị: “Em có thể cùng anh tập thể dục buổi sáng.”
Đột nhiên bị nắm tay, Lận Đình vô thức giãy dụa, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hoắc Tiếu cười nhẹ, chợt siết chặt tay: “Không có ai đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-154-chieu-ta-tren-nui.html.]
Lận Đình lườm người đàn ông một cái: “Lỡ có người thấy thì sao?”
“Hai tai là vợ chồng mà.” Hoắc Tiếu không cho là đúng, tiếp tục nắm tay vợ đi đến chân núi.
Anh nhớ phía trong bụi gai cách đó không xa có một thế giới nhỏ, trong thế giới đó có rất nhiều đá to, là nơi... khụ khụ... một nơi ẩn náu tốt.
Lận Đình không biết suy nghĩ “âm hiểm” của đối phương, thấy xung quanh thật sự không có người, nhịp tim cô dần dịu lại, thậm chí bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.
Bọn họ thế này, cứ như... đang yêu đương vậy.
Nghĩ vậy, cô lại nghiêng đầu nhìn người chồng tuấn tú bên cạnh, sau đó chỉ thấy biểu cảm dịu dàng trên gương mặt người đàn ông dần trở nên lạnh lùng.
Lận Đình khó hiểu: “Sao thế?”
Hoắc Tiếu hạ giọng: “Đằng trước có người.” Còn chiếm mất bụi gai của anh.
Lận Đình không biết sự thất vọng trong lòng người đàn ông, cô nhìn theo tầm mắt anh nhưng không phát hiện gì cả.
Vừa định hỏi anh xem có phải hai người bên trong cũng đến hẹn hò không, thì trong đó chợt vang lên một giọng nữ thở hổn hển: “Tào Văn Trạch, anh có thái độ gì đó? Tôi nói cho anh biết, đừng thấy người ta cho chút thể diện rồi được đà lấn tới, tôi không thích anh, nếu không phải cha tôi nói anh có nhân phẩm tốt, anh tưởng tôi thèm liếc đến anh chắc?”
“Đồng chí Lưu Văn Diễm, tôi cũng nói rồi, cảm ơn sự yêu thích của cô và thủ trưởng, nhưng tạm thời tôi chỉ muốn đền đáp nước nhà, không muốn yêu đương.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe đến đây, hai vợ chồng nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Sau đó, họ ăn ý xoay người, định rời đi mà thần không biết quỷ không hay.