Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 153: Lời đồn đại
Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:40:52
Lượt xem: 128
Hai năm nay, quan hệ của nhà nước và “anh lớn” dần trở nên căng thẳng, đã có rất nhiều nơi đình chỉ việc học ngoại ngữ, việc đồng chí Lận Đình biết tiếng Anh, thật ra có thể bàn bạc với lãnh đạo nhà trường.
“Anh ngẩn ra đó làm gì? Nhanh ăn cơm đi, nếu không sủi cảo sẽ bị đám nhóc này cướp sạch đó.” Đường Vấn Lan đập lão chồng ngơ ngác như đang đi vào cõi mộng một cái.
Hình Quốc Cường hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy bát sủi cảo trên bàn vơi một nửa, anh ta vội vàng tập trung tinh thần vào việc ăn uống: “Sủi cảo nhân rau tể thái trộn thịt này không tệ, mấy hôm nữa chúng ta cũng gói nhé.”
Đường Vấn Lan: “Được thôi, ngày mai em sẽ đi mua chút bột mì.”
Nhà bên cạnh cũng đang trò chuyện về đề tài này.
Nhân mẹ chồng trộn thật sự rất ngon, Lận Đình ăn no đến độ bụng có hơi khó chịu, lúc này cô đang ôm bụng ngồi phịch trên ghế.
Thật ra cô còn muốn ăn thêm vài cái nữa, nhưng nếu ăn sẽ nữa, nó sẽ đầy lên đến cổ họng mất.
Nhìn thấy mấy cái cuối cùng vào hết bụng chồng, cô hâm mộ không thôi.
Hoắc Tiếu đang thu dọn bát đũa thấy vậy thì có chút dở khóc dở cười: “Nếu em thích thì mai lại gói nhé?”
Lận Đình muốn lắm chứ, nhưng: “Không có bột mì, mấy cân bột mì cuối cùng ở hợp tác xã mua bán đều bị chúng ta mua hết rồi, thịt muối cũng hết rồi.”
Hoắc Tiếu: “Bột mì để chút anh đến phòng bếp trong quân hỏi mua một chút, còn thịt muối, chắc là cũng có thôi.”
Ở thời đại này, tủ lạnh vẫn chưa phổ biến thường xuyên phải bảo quản thực phẩm bàng cách muối mặn. Đội trưởng của ban bếp núc thích tích trữ đồ ăn, nên chắc chắn không thiếu mấy nguyên liệu như thịt muối.
Lòng Lận Đình khẽ rục rịch, nhưng lại cảm thấy vì một miếng ăn mà điều động nhiều nhân lực như thế thì quá không biết xấu hổ: “Có tiện không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-153-loi-don-dai.html.]
“Không có gì không tiện cả.” Hoắc Tiếu chẳng thèm để ý, anh chồng bát lên nhau rồi nhìn về phía vợ: “Vào giúp anh rửa bát nhé?”
Lận Đình ôm bụng: “Em không muốn động đậy.”
Hoắc Tiếu dịu giọng dỗ dành: “Đứng lên đi lại cho dễ tiêu hóa.”
Lời này cũng có lý, vì thế khi người đàn ông rửa bát, Lận Đình bèn đi qua đi lại ở giếng nước, vừa đi vừa nói chuyện với anh.
Đương nhiên, Hoắc Tiếu vẫn kiệm lời như cũ, cơ bản đều là Lận Đình nói, cũng không trò chuyện về một chủ đề cố định nào, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, bầu không khí khá ấm áp.
Đúng lúc này, cổng nhà họ Hình ở bên cạnh bị mở ra, khi Đường Vấn Lan bưng bát đũa ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh đoàn trưởng Hoắc ngồi xổm bên giường rửa bát.
Sau khi thầm hâm mộ, cô ta xoay người đưa bát đũa cho chông đang chéo chân đọc sách.
Dưới biểu cảm hoang mang khó hiểu của đối phương, cô ta chống nạnh cất giọng kỳ quái: “Vẻ ngoài không đẹp bằng đoàn trưởng Hoắc cũng thôi đi, đằng này còn không biết săn sóc như người ta, đồng chí lão Hình, tư tưởng giác ngộ của anh thế là không được đâu.”
Hình Quốc Cường: “Sau khi rửa bát đũa xong, Hoắc Tiếu lại dắt vợ đi dạo.
Lận Đình vốn định dắt cặp song sinh cùng đi, lại bị mẹ chồng cười tủm tỉm từ chối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên khu người nhà có nhiều người, lo sẽ bị người ta đồn đại linh tinh, nên hai người dắt tay nhau ra sau núi.
Trên đường đi, Lận Đình kể cho Hoắc Tiếu nghe chuyện hôm nay chị dâu Vấn Lan đến hỏi chuyện công việc.
Khi còn ở đại đội Hướng Dương, Hoắc Tiếu đã biết chuyện vợ muốn làm giáo viên Tiếng Anh, nên sau khi đến đơn vị này, anh đã chú ý đến công việc này.