Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 147: Chuyện sau núi

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:59
Lượt xem: 109

Thấy vẻ mặt xấu hổ của con dâu, bà săn sóc chuyển chủ đề: “... Đúng rồi, ban nãy Vấn Lan có tới đó.”

Lận Đình: “Chị ấy tới làm gì ạ?”

Hồ Tú: “Gọi chúng ta ra sau núi hái rau tể thái.” Dứt lời, bà lại cảm thán: “Mẹ vốn tưởng thành phố lớn không có rau dại, mọi người vẫn luôn phải ăn rau củ và ngũ cốc cung ứng, không ngờ cuộc sống của họ cũng chẳng khác vùng nông thôn chúng ta là bao.”

Doanh trại nơi đơn vị Hoắc Tiếu đóng quân nằm ở ngoại ô phía nam, phía sau doanh trại có một ngọn núi, cũng không quá cao, đỉnh núi cao nhất chắc cũng chỉ khoảng một trăm mét.

Nhưng núi nơi này vẫn có điểm khác biệt với núi ở quê, ít nhất trên ngọn núi phía sau đại đội Hướng Dương không có chùa miếu.

Vừa nghe con dâu nói vậy, Hồ Tú đã lập tức cảm thấy hứng thú: “Có chùa miếu nữa cơ à? Mẹ vừa nói với Vấn Lan hôm nay chúng ta bận chuyện khác rồi, chờ chúng ta chuẩn bị xong đồ đạc trong nhà, nhất định phải ra sau núi xem một cái mới được.”

Tạm thời không nhắc đến chuyện thắp hương bái Phật, chỉ muốn dẫn đám trẻ đi ngắm núi non, để thư giãn một chút.

Lận Đình cũng có ý này, cho nên sau khi nghe mẹ chồng nói vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong.

Hai mẹ chồng con dâu mỗi người một tay dắt một đứa bé, tay còn lại xách theo một chiếc giỏ trúc rồi đi ra ngoài.

Hợp tác xã mua bán trong quân đội chủ yếu phục vụ người nhà quân nhân, cho nên được xây dựng gần khu người nhà.

Nhưng trong lữ đoàn, ngoại trừ những sĩ quan có cấp bậc phó đoàn trưởng trở lên, thì những chiến sĩ có mười lăm năm tuổi quân và một số nhân tài kỹ thuật đặc thù đều có thể dẫn người nhà theo quân.

Cho nên, diện tích của khu người nhà thật sự không nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-147-chuyen-sau-nui.html.]

Hơn nữa họ còn dắt theo hai đứa bé chân ngắn, cứ đi một lát lại nghỉ một lát, phải mất hơn nửa tiếng mới đến được hợp tác xã mua bán.

Khác hoàn toàn với suy nghĩ chen chúc hay giành giật của hai người, trong hợp tác xã mua bán không có nhiều người, đồ đạc cũng đầy đủ hơn so với tưởng tượng của họ.

Ít nhất, họ có thể mua đủ các loại gia vị.

Đầu tiên, hai mẹ chồng con dâu mua nửa cân bánh quy, là loại bánh quế hình chữ nhật, bên trên có rắc đường cát trắng.

Sau khi chia cho hai đứa bé mỗi đứa một chiếc, họ mới bắt đầu mua gia vị.

Đến lúc này, Lận Đình mới cảm thấy hành vi không nỡ tiêu tiền mua mới nên cái gì cũng xách theo của mẹ chồng thật ra khá tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao nếu không nhờ bà kiên trì xách theo những chai, vại rỗng đó, thì lúc này họ nhất định phải đi mua chai, lọ mới để đựng tương, giấm.

Nghe thấy lời trêu chọc của con dâu, trong lòng Hồ Tú vui vẻ, bà không nhịn được mà tự hào: “Đó là trí tuệ cuộc sống mẹ tích lũy được trong rất nhiều năm đó.”

Lận Đình liên tục gật đầu: “Đúng vậy, mẹ vẫn luôn rất thông minh.”

Nhận được sự khẳng định của con dâu, Hồ Tú lập tức cười toe toét.

Thấy hai người hơi lạ mặt, chị gái nhân viên bán hàng bèn hỏi: “Hai người mới đến theo quân à? Là người nhà ai thế?”

Lận Đình cười đáp: “Vâng, bọn em mới tới, chồng em là Hoắc Tiếu ở trung đoàn một, không biết chị có biết anh ấy không?”

“Đoàn trưởng Hoắc à? Sao không biết cho được?” Đây là doanh trại của trung đoàn một, ngoại trừ lữ đoàn trưởng và chính ủy lữ đoàn, đoàn trưởng Hoắc là người có chức vụ cao nhất.

Loading...