Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 146: Tắt đèn

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:57
Lượt xem: 130

Đều là người trưởng thành, sao Lận Đình có thể không hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cho được.

Nhưng mà, mãi đến khi nằm trên giường, môi bị anh lấp kín, cô vẫn không hiểu, sao người này lại chẳng có dấu hiệu gì thế nhỉ?

Ban nãy vẫn đang trò chuyện về máy may.

“Ngày mai... ngày mai em phải dậy sớm.”

“Ừm, anh gọi em dậy.”

Ý của cô đâu phải thế: “Ừm... Tắt... tắt đèn!”

Hoắc Tiếu kéo dây đèn ở đầu giường, sau một tiếng “tách”, toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối.

Không nhìn rõ nhau, tuy rằng trong nháy mắt đó, cảm giác được phóng đại lên vô số lần, nhưng ít nhất Lận Đình có thể giấu cơ thể đỏ bừng của mình vào bóng đêm.

Điều này khiến cô ít nhiều nhặt về được chút thể diện và cảm giác an toàn.

Nhưng mà, cô chưa thả lỏng được mấy giây, trong bóng đêm đã chợt truyền ra một tiếng hít khí lạnh: “Xuýt... Sao anh lại cắn em?”

“... Xin lỗi.”

“Không... không có gì, em tha lỗi cho anh... Ơ... Sao anh còn cắn tiếp?”

“Ừm, xin lỗi, anh không kiềm chế được.”

“...” Thế thì anh xin lỗi làm gì? Xin lỗi xong cũng có sửa đâu... Xuýt...

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau.

Tiếng kẻng báo thức không thể đánh thức Lận Đình.

Hoắc Tiếu lại thức dậy với tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Bình thường lúc ở một mình, anh sẽ lập tức ăn mặc chỉn chu rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Nhưng bây giờ thì khác, anh có vợ rồi, đêm qua hai người còn trở thành vợ chồng chân chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-146-tat-den.html.]

Cảm giác sảng khoái cực độ về thể xác và tinh thần khiến anh vô cùng thỏa mãn, khiến anh có hơi không nỡ rời đi.

Hoắc Tiếu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm người vợ ngủ đến độ hai má đỏ bừng.

Sau đó... càng nhìn càng thích, cuối cùng không kiềm lòng được cúi người cắn một cái, sau đó mới chột dạ mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Hồ Tú đã thức giấc, lúc này đang quét dọn.

Hoắc Tiếu khẽ ho một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta tiếp tục ăn ở căn tin nhé.”

Nghe vậy, Hồ Tú định phản đối theo bản năng, dù sao hương vị của đồ ăn ở căn tin khá bình thường, lại đắt hơn đồ nhà tự nấu.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn con trai, bà chợt nhận ra điều gì đó, rồi lập tức gật đầu như trống bỏi. Bà trợn mắt nói dối: “Được, thế cứ ăn thêm một ngày đi, đồ ăn ở căn tin cũng khá ngon.”

Dứt lời, bà vui vẻ rạo rực đi lục lọi đống hành lý.

Tuy bây giờ không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng hôm qua đã chuẩn bị sẵn bếp lò rồi.

Bà phải hầm canh táo đỏ đường đỏ con dâu bồi bổ mới được. Bà tập trung và mải mê đến nỗi không biết con trai mình ra ngoài từ lúc nào.

Lận Đình dậy lúc bảy giờ.

So với hôm qua thì hôm nay cô dậy sớm hơn.

Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay còn phải đến hợp tác xã mua bán mua đồ, cô bèn cố kiềm chế sự khó chịu trong người, vội vàng thức dậy.

Khi Lận Đình nhìn thấy mẹ chồng đang cười tủm tỉm, cô vốn không nghĩ nhiều, dù sao Hồ Tú cũng là người tốt tính.

Nhưng khi phát hiện trong phần đồ ăn sáng của mình có một chén canh táo đỏ đường đỏ, cô lập tức xấu hổ không thôi.

Tuy nói một tháng trước, trong mấy ngày Hoắc Tiếu quay về đại đội Hướng Dương, mẹ chồng cũng nấu món này cho cô.

Nhưng khi đó hai người chẳng làm gì, nên cô không cảm thấy xấu hổ.

Còn... đêm qua, những chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra.

Hồ Tú không phải mẹ chồng thích nhìn chằm chằm chuyện trong phòng con dâu.

Cho nên, bà hoàn toàn không biết rằng tối qua là đêm đầu tiên của hai vợ chồng son.

Loading...