Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 145: Nắm bắt cơ hội để thể hiện

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:55
Lượt xem: 121

Lận Đình ngửa đầu lườm anh một cái: “Anh biết nắm bắt cơ hội để thể hiện quá nhỉ?”

Hoắc Tiếu thầm nghĩ, phần lớn đàn ông đều được một tấc tiến một thước, giống như lúc này, thấy gương mặt vợ mang ý cười, lòng anh không khỏi rục rịch.

Sau đó anh không nói gì mà xoay người bế thẳng cô lên, dưới tiếng hét kinh ngạc của đối phương, anh ấn cô ngồi lên đùi mình.

Lận Đình: “...”

Sau khi lấy lại tinh thần, gương mặt Lận Đình đỏ bừng lên, sao lại phát triển đến bước ngồi lên đùi rồi…

Ban nãy Hoắc Tiếu chỉ làm theo tiếng gọi con tim, nhưng giờ đây, khi cảm nhận được sự mềm mại trên đùi, vành tai anh khẽ nóng lên, bối rối không biết nên đặt tay ở đâu.

Nhưng, khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của vợ, anh lại không xấu hổ như vậy nữa.

Thậm chí, cánh tay còn ôm lấy eo cô một cách tự nhiên, mãi đến khi kéo toàn thân cứng ngắc của người phụ nữ nép vào lòng mình, anh mới thỏa mãn: “Viết tiếp đi.”

Đầu Lận Đình bốc khói... Ngồi như này thì viết kiểu gì?

Trước nay Hoắc Tiếu vẫn luôn tập trung cố gắng để được thăng chức, trong quân đội lại ít phụ nữ, thế nên anh không quá để tâm vào chuyện yêu đương.

Sau khi nhận nuôi Quả Quả và Miêu Miêu, anh lại càng thờ ơ hơn.

Nhưng, nếu nói anh chưa bao giờ thử tưởng tượng ngoại hình và tính cách của bạn đời tương lai là nói dối, vì anh đâu phải thánh nhân.

Chẳng qua anh có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ rằng, anh lại may mắn đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-145-nam-bat-co-hoi-de-the-hien.html.]

Người vợ mẹ anh chọn, từ diện mạo đến tính cách, tất cả đều phù hợp với sở thích của anh.

Cho nên, anh không kiềm chế được muốn ôm cô, muốn hôn cô, thậm chí... thi thoảng còn muốn cắn một cái.

Chẳng hạn như lúc này, vành tai trắng nõn, tinh tế của vợ ở ngay trước mặt, khiến anh nảy sinh suy nghĩ muốn ngậm cắn.

Hoắc Tiếu không hiểu đây là tật xấu gì, nhưng anh lại rất vui vẻ khi được ôm cô vào lòng, vui mừng đến độ không thể khống chế hành vi của mình.

Nhưng anh lo sẽ làm cô sợ, cho nên cuối cùng, anh vẫn ngoảnh mặt đi một cách khó nhọc, lại hắng giọng, chuyển chủ đề: “Ngày kia xe mua thực phẩm của quân đội sẽ vào nội thành, đến lúc đó em và mẹ có thể đi nhờ xe. Đúng rồi, em có muốn mua máy may không?”

Lúc này Lận Đình đã thả lỏng, cô tựa người vào lồng n.g.ự.c của người đàn ông, nghe vậy thì vô thức nói: “Em và mẹ đều không biết may quần áo, mua máy may làm gì?”

Mãi đến khi dứt lời, Lận Đình mới ý thức được bản thân vừa nói gì, cô ngước mắt nhìn người đàn ông.

Sau đó, đập vào mắt là một biểu cảm trêu chọc.

Rõ ràng anh không thích cười, nhưng... khi cười lên lại rất đẹp trai: “Khụ khụ... anh biết rồi à?”

Thấy vẻ mặt chột dạ của vợ, Hoắc Tiếu buồn cười: “Em đang nhắc đến chuyện may áo sơ mi cho anh, nhưng thực chất là chỉ may hai mũi ấy à?”

Tuy người nói dối không phải cô, nhưng gương mặt Lận Đình vẫn nóng bừng lên: “Sao anh lại biết được?” Mẹ chồng sẽ không bán đứng cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu buồn cười véo véo chóp mũi vợ: “Không chỉ mỗi anh biết, mà cha anh cũng biết, chẳng qua cha anh vẫn luôn vờ như không biết, ông ấy nói chỉ cần mẹ anh vui là được.”

Không ngờ lại là đáp án này, Lận Đình giật mình sửng sốt một lát, mới nói: “Cha chúng ta... cũng lãng mạn phết nhỉ?”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu nhướng mày, thấy cô đã hoàn toàn thả lỏng, anh lại chẳng có tâm trạng nói chuyện phiếm nữa, mà bế cô đi về phía giường.

Loading...