Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 144: Bữa cơm nhà lữ trưởng

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:53
Lượt xem: 116

Hoắc Tiếu không quá hiểu việc nuôi dạy trẻ con, nhưng anh cũng cảm thấy lời vợ có lý: “Có lẽ mấy hôm nữa chị dâu Bàng sẽ mời chúng ta ăn cơm, đến lúc đó hỏi cũng được.”

Nghe vậy, Hồ Tú có chút căng thẳng: “Sao lại muốn đến nhà Lữ trưởng ăn cơm?”

Trước khi đến đây, bà đã được con dâu phổ cập kiến thức cho biết chức vị lữ trưởng to đến mức nào, đi đến văn phòng của bí thư công xã thôi bà đã sợ hoảng hồn rồi, chứ đừng nói đến việc gặp mặt quan to như lữ trưởng.

Thấy sắc mặt của mẹ chồng tái nhợt, Lận Đình vội vàng an ủi bà: “Có lẽ đây là lệ thường, chứ không phải cố ý mời riêng gia đình ta đâu ạ. Chẳng hạn như Đinh Phi Yến hôm nay, do Hoắc Tiếu là cấp trên của chồng cô ta, nên nếu cô ấy theo quân muộn hơn chúng ta, thì gia đình ta sẽ phải mời gia đình họ một bữa cơm. Mẹ đừng lo, chúng ta đến lộ mặt là được, đến lúc đó mẹ chỉ cần vùi đầu ăn thôi.”

Nghe cô giải thích, sự căng thẳng trong lòng Hồ Tú mới giảm đi vài phần, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nhìn con trai mình, xác nhận thêm lần nữa: “Thật thế à?”

Hoắc Tiếu cười gật đầu: “Vâng, thật ra không đi cũng không sao, lữ trưởng và chị dâu Bàng sẽ không để ý đâu.”

Nghe vậy Hồ Tú có chút không muốn đi, nhưng bà hiểu nhân tình thế thái, nên vẫn gật đầu: “Đi chứ, coi như đi để mở mang tầm mắt, quan lớn như thế cơ mà, ngày thường làm gì có cơ hội lui tới.”

Lận Đình trêu bà: “Mấy nữa viết thư gửi về nhà, mẹ hãy kể với thím hai chuyện mẹ gặp mặt lữ trưởng, chắc chắn thím ấy sẽ hâm mộ đến đỏ mắt cho xem.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên Hồ Tú bị chọc cười: “Hì hì... con đừng trêu mẹ.”

Bầu trời mùa xuân tối muộn hơn mùa đông.

Lúc họ ăn cơm xong đã hơn sáu rưỡi, nhưng ngoài trời vẫn còn tia sáng.

Hoắc Tiếu phụ trách rửa bát, Hồ Tú và Lận Đình rửa ráy cho đám trẻ.

Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, hơn nữa ban ngày đã tắm rửa rồi, nên lúc này Lận Đình và mẹ chồng chỉ rửa ráy mặt mũi và tay chân cho hai đứa bé thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-144-bua-com-nha-lu-truong.html.]

Chờ đưa hai đứa bé về phòng mẹ chồng, lại mở radio cho chúng nghe, Lận Đình mới đi tắm rửa.

Đúng rồi, trong quân đội có thể sử dụng điện.

Điều này khiến Lận Đình hạnh phúc phát khóc.

Có trời mới biết dùng đèn dầu rắc rối thế nào, không những ánh sáng ảm đạm, mà còn phải thường xuyên lau chùi, nếu không chú ý chút là cổ đèn sẽ đen thùi lùi.

Tuy nói ở quân đội thống nhất tắt đèn vào lúc mười giờ, nhưng Lận Đình cũng rất thỏa mãn rồi.

Dù sao ở thời này không có di động, máy tính hay ti vi để g.i.ế.c thời gian, nên mọi người đều đi ngủ sớm.

Nhớ đến cuộc sống ở đại đội Hướng Dương, Lận Đình không khỏi nhớ đến một số chuyện khác.

Sau khi lăn hai vòng trên giường, cô lại chui ra khỏi chăn.

Tìm giấy bút bắt đầu viết thư về nhà.

Thật ra ban ngày Hoắc Tiếu đã giúp cô gọi điện về báo bình an.

Nhưng cô muốn tự viết thư cho người nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống hiện tại, ít nhất cũng có thể khiến cha mẹ, anh trai và chị dâu yên tâm.

“Đang viết gì thế?” Hoắc Tiếu vốn tưởng vợ đã nằm trong chăn, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy cô ghé vào bàn viết gì đó.

Lận Đình không quay đầu lại, đáp: “Em viết thư cho cha mẹ.”

Hoắc Tiếu đi đến bên cạnh vợ, sau khi quét mắt nhìn những dòng chữ xinh đẹp trên giấy, anh đặt hai tay lên vai cô: “Chút nữa anh cũng viết vài câu.”

Loading...