Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 143: Bút màu

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:51
Lượt xem: 111

Lận Đình: “Con nghe chị dâu Vấn Lan nói, đồ dùng trong hợp tác xã mua bán của quân đội không được đầy đủ, đoán chừng chúng ta vẫn phải đến cửa hàng bách hóa trên thành phố một chuyến.”

Quân đội nằm ở ngoại ô phía nam, khá hẻo lánh, đồ đạc trong hợp tác xã mua bán có thể ứng phó với những nhu cầu cơ bản của cuộc sống, nhưng không đầy đủ như cửa hàng bách hóa trong thành phố.

Vả lại... Lận Đình khẽ đưa mắt nhìn con gái ghé vào bàn để vẽ tranh, nói: “Miêu Miêu thích vẽ tranh, con muốn mua cho con bé một hộp bút màu.”

Hồ Tú không hiểu: “Cái này cũng bán à?”

Lận Đình: “Có lẽ là có ạ. Cho dù cửa hàng bách hóa không bán, thì chắc hẳn trong nhà trẻ cũng sẽ có thôi.”

Nói đến nhà trẻ, vẻ mặt Hồ Tú tỏ vẻ tán thành: “Sáng nay mẹ hỏi Vấn Lan, con bé nói ba tuổi đã có thể đi nhà trẻ rồi, hai đứa bé nhà ta đi học hơi muộn.”

Lận Đình an ủi bà: “Không sao đâu mẹ, đi nhà trẻ cũng chỉ chơi thôi chứ có học hành gì đâu, chủ yếu con muốn để Miêu Miêu và Quả Quả làm quen với nhiều bạn cùng lứa hơn thôi.”

Hồ Tú vẫn có chút lo lắng: “Bây giờ không phải mùa nhập học, không biết có được nhận vào lớp không nữa?”

Lận Đình cảm thấy chuyện này không khó, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Đợi chút nữa chúng ta hỏi Hoắc Tiếu xem sao.”

Tối đến, họ vẫn không nấu cơm.

Hoắc Tiếu vốn định đưa mẹ và vợ con đến căn tin ăn cơm, nhưng hai người không muốn trở thành con khỉ bị người ta nhìn chằm chằm, nên anh chỉ đành tự mình đi mua cơm về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bữa tối có đậu phụ hầm khoai tây, đậu phụ khô xào ớt xanh và vài miếng thịt kho tàu còn lại từ lúc trưa.

Lúc ăn cơm, Lận Đình gắp mấy miếng thịt kho tàu phần riêng cho chồng vào bát anh, lại thuận miệng bàn với anh về chuyện cho hai đứa bé đi nhà trẻ: “Bây giờ không phải mùa nhập học, không biết người ta có nhận vào lớp không nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-143-but-mau.html.]

Hoắc Tiếu dùng đũa tách riêng phần mỡ và nạc ở miếng thịt kho tàu, rồi lần lượt gắp vào bát mẹ và vợ con, rồi mới đáp: “Đừng lo, chút nữa anh nói với chị dâu Bàng một tiếng là được.”

Lận Đình nhìn thịt nạc trong bát, khóe môi khẽ cong lên, đúng là cô không thích ăn thịt mỡ: “Chị dâu Bàng là ai?”

Hoắc Tiếu nuốt miếng rau trong miệng: “Là vợ của chính ủy Lữ, cũng là hiệu trưởng nhà trẻ.”

Tuy sư đoàn xe tăng là đơn vị cấp sư đoàn, nhưng không có nghĩa là cả sư đoàn hơn mười nghìn binh lính đều tập trung lại với nhau.

Bọn họ được chia thành từng lữ đoàn, dưới lữ đoàn lại chia thành cách trung đoàn.

Chẳng hạn như đơn vị hiện tại của Hoắc Tiếu là trung đoàn một thuộc lữ đoàn hai.

Cách doanh trại của trung đoàn hai và trung đoàn ba khoảng mười mấy cây số.

Chẳng qua doanh trại của trung đoàn một là trụ sở của lữ đoàn hai, nên khu người nhà, trường học, hợp tác xã mua bán đều tập trung ở đây.

Những sĩ quan trong trung đoàn hai và trung đoàn ba đều phải đóng quân tại doanh trại, một tuần, thậm chí nửa tháng mới được về một chuyến.

Nếu lữ trưởng mở họp, sĩ quan của trung đoàn hai và trung đoàn ba đều phải di chuyển đến trung đoàn một.

Tương tự, nếu sư trưởng họp, mấy người Hoắc Tiếu cũng phải di chuyển đến trụ sở sư đoàn.

Lận Đình: “Vậy sau này em sẽ đi gặp chị dâu Bàng cùng anh.”

Hoắc Tiếu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đợi khoảng nửa tiếng nữa đi, lúc này có lẽ nhà lữ trưởng đang ăn cơm.”

Lận Đình: “Không vội, chờ thêm mấy hôm nữa để Miêu Miêu và Quả Quả quen với nơi này đã.”

Loading...