Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 142: Dính mẹ
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:49
Lượt xem: 106
Miêu Miêu có hơi không muốn, cô bé chưa được mẹ bế đủ cơ mà, vì thế cô bé vùi gương mặt nhỏ nhắn vào cổ mẹ, tỏ vẻ từ chối bà nội bế.
Thấy cô bé như vậy, lại nhớ đến thân phận của cô bé, lòng Lận Đình mềm nhũn. Cô vừa xoa xoa lưng cô bé tỏ vẻ an ủi, vừa nói với mẹ chồng đang dở khóc dở cười: “Đoán chừng vừa đến hoàn cảnh xa lạ nên con bé có hơi sợ hãi, mẹ cứ để con bế cho ạ.”
Mấy ngày nay, ngày nào Lận Đình cũng kể chuyện cổ tích cho hai đứa bé nghe, ngoài ra cô còn dạy chúng làm đồ thủ công, thế nên bây giờ cả Miêu Miêu lẫn Quả Quả đều rất dính cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú cũng đau lòng cháu gái, Miêu Miêu không giống Quả Quả, cô bé rất thông minh, cũng rất mẫn cảm: “Vậy con bế đi, đợi mấy hôm nữa con bé quen với nơi này là ổn thôi.”
Tháng ba, đại đội Hướng Dương bị bao phủ bởi băng tuyết, nhưng Thiên Kinh lại được bao phủ bởi gió xuân.
Thời tiết hôm nay đặc biệt trong lành, nhiệt độ không khí khoảng mười lăm độ.
Lận Đình không mặc áo bông, cô tạm biệt chị dâu Vấn Lan, rồi bế con gái vào, một tay bế con một tay rửa mặt.
Nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, thấy vậy thì giãy dụa đòi trượt xuống đất, sau đó ôm chân mẹ, Lận Đình đi đâu, cô bé đi theo đến đó.
Đường Vấn Lan thấy vậy mà thèm thuồng: “Con gái vẫn dính người hơn, không giống như hai thằng nhóc nhà cháu, từ sau khi lên ba, chúng nó chẳng bao giờ chịu ở yên một chỗ.”
Đinh Phi Yến khá ít nói, nghe vậy cũng chỉ cười cười, thế nhưng trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy Đường Vấn Lan nói vậy chỉ để ra vẻ bản thân là người có tư tưởng giác ngộ cao, dù sao ai mà chẳng thích con trai?
Hồ Tú ném chiếc áo đã vặt kiệt nước vào giỏ tre bên cạnh: “Thích thì sinh thêm một đứa đi, dù sao cháu vẫn còn trẻ mà.”
Vĩ nhân từng nói rồi, nhiều người nhiều sức, thế nên ở thời đại này, hầu như gia đình nào cũng có bốn, năm đứa con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-142-dinh-me.html.]
Đường Vấn Lan mới sinh hai đứa, cô ấy cũng không ngại sinh thêm, chỉ sợ đứa thứ ba vẫn là con trai thôi.
Nghe xong nỗi lo ngại của cô ấy, Hồ Tú cũng chẳng biết giúp thế nào, chỉ đành cười khuyên: “Con trai hay con gái đều là duyên phận, hồi nhỏ nhóc Tiếu nhà thím cũng nghịch lắm, chờ lớn lên rồi sẽ tự động hiểu chuyện ngay thôi.”
Nghe vậy, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của đoàn trưởng Hoắc, Đường Vấn Lan tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ nghịch ngợm của đối phương.
Trưa hôm đó.
Hoắc Tiếu không về được, chỉ nhờ lính cần vụ Hà Tiểu Quân mang đồ ăn về nhà.
Mùi vị của đồ ăn trong căn tin cũng chỉ trung bình, vì không nỡ cho nhiều dầu.
Được mỗi món thịt kho tàu khá ngon.
Nghe Hà Tiểu Quân nói, món này do Hoắc Tiếu cố ý bỏ tiền nhờ đầu bếp nấu riêng.
Đồ ăn miền Nam thiên về vị ngọt, Lận Đình vốn lo mẹ chồng và hai đứa bé ăn không quen.
Không ngờ ba người đều ăn ngon lành.
Chẳng qua sau khi ăn xong, lúc hai mẹ chồng con dâu ngồi thu dọn đống hành lý còn sót lại, Hồ Tú vẫn nói: “Sáng mai chúng ta đến hợp tác xã mua bán trong quân đội mua gia vị, tự nấu ăn vẫn tiết kiệm hơn.”
Lận Đình không phản đối, cô rất thích các món ăn của phương Bắc như dưa chua, miến hầm tiết canh lợn mà mẹ chồng nấu: “Vậy sáng mai mẹ gọi con nhé.”
Hồ Tú đã quen với việc con dâu ngủ nướng: “Được, tối nay mẹ sẽ lập một danh sách những món cần mua.”