Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 137: Anh không hiểu đâu

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:25:40
Lượt xem: 108

“Đồ gia dụng chắc hẳn do quân đội cấp phát thống nhất, nếu mẹ không thích, chúng ta có thể tự may khăn trải bàn để che lại.” Lận Đình cũng có chút vui mừng, nếu điều kiện cho phép, ai mà chẳng muốn ở căn nhà sạch sẽ khang trang một chút.

Chẳng qua lúc này cô có hơi mệt, chẳng còn sức đâu mà đi xem nhà mới. Cô đặt Miêu Miêu xuống đất, ý bảo cô bé và Quả Quả tự đi khám phá ngôi nhà, còn mình thì đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế.

Thấy vậy, Hồ Tú không để ý đến những chuyện khác nữa, mà đau lòng hỏi cô: “Con mệt à? Nếu không mẹ trải giường chiếu cho con, con ngủ trước một lát nhé?” Suốt dọc đường đi, con dâu lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may, nên vẫn luôn thức trắng đêm canh gác, bà muốn thay ca cho cô, cô còn không đồng ý.

Lận Đình lắc đầu: “Con ngồi nghỉ một lát là được, chút nữa chúng ta còn phải đến nhà chị dâu Vấn Lan ăn cơm.”

Hồ Tú ngạc nhiên: “Vậy à? Thế con ngồi nghỉ trước đi, mẹ đi tìm chút đồ, cũng không thể đi tay không đến nhà người ta được.”

Lận Đình đồng ý với quan điểm này của bà: “Lấy một con thỏ hun khói đi ạ.”

“Thế có ít quá không?” Dù sao một nhà năm người qua đó hết.

Lận Đình lại không cảm thấy ít, một con thỏ nặng vài cân, vả lại chờ mấy hôm nữa hết mệt, gia đình họ cũng phải mời lại.

Nhưng mẹ chồng là người không thích chiếm hời của người khác, cô cũng đành theo ý của bà: “Vậy, mẹ lấy thêm một con nữa cho có đôi có cặp.”

Quả nhiên, Hồ Tú nở nụ cười: “Được, con nghỉ ngơi đi, để mẹ lấy cho.”

Hoắc Tiếu trả xe xong thì đến phòng làm việc của lão Hình, gọi anh ta cùng về khu người nhà.

Vài phút sau khi ai về nhà nấy, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, dẫn mẹ và vợ con sang nhà anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-137-anh-khong-hieu-dau.html.]

Họ vừa vào cửa, khi Hình Quốc Cường nhìn thấy vợ lão Hoắc, anh ta chợt nhận ra những lời khen ngợi hoa mỹ trong miệng vợ mình không phải nói quá.

Đồng thời, anh ta còn nhìn Hoắc Tiếu với ánh mắt trêu chọc, trêu chọc anh sốt sắng đón người.

Hoắc Tiếu không thèm để ý đến ánh mắt trêu đùa của anh ta, tầm mắt anh vẫn dán chặt vào người mẹ và vợ.

Thấy hai người và chị dâu hòa thuận, cặp song sinh long phượng cũng được hai đứa con trai của lão Hình rủ chơi cùng, chẳng có hai mất tự nhiên cả, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thấy anh cẩn thận như vậy, Hình Quốc Cường ngồi cạnh anh có hơi ngạc nhiên, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Có cần phải vậy không? Con cái đã lớn thế rồi, sao vợ chồng già còn dính nhau thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Hoắc Tiếu im lặng vài giây, nhưng cũng không giải thích chuyện hai đứa bé là con nuôi.

Thật ra, ở thời đại này, nhận nuôi con của đồng đội đã mất là chuyện rất bình thường, nhưng anh đã cố ý thay đổi hoàn cảnh sống, tức là anh không muốn mạo hiểm.

Lại nói, hai đứa bé ngày càng lớn, anh không muốn chúng lo lắng về chuyện bản thân không phải con ruột của anh.

Đương nhiên, anh càng không nỡ để người ngoài dùng ánh mắt dò xét, thậm chí giám sát người mẹ kế là Đình Đình.

Cho nên, cuối cùng Hoắc Tiếu cũng chỉ thản nhiên nói: “Anh không hiểu đâu.”

Hình Quốc Cường cạn lời, vừa định phản bác: cứ làm như tôi không có vợ ấy, thì chợt nghe thấy tiếng vợ mình gọi từ phía bàn ăn: “Ăn cơm thôi!”

Từ khi Hoắc Tiếu vào đơn vị đến nay, đây là lần đầu tiên anh đến nhà Hình Quốc Cường ăn cơm.

Loading...