Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 135: Cuộc sống mới
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:53
Lượt xem: 89
Xe tải chỉ có hai ghế ngồi, nhưng thùng xe phía sau có bạt vải che nên người ngồi trong cũng không thấy lạnh.
Giống như khi ở nhà ga, Hoắc Tiếu đỡ mẹ mình xuống trước, lại đỡ hai đứa con, cuối cùng mới đỡ vợ xuống dưới.
Lận Đình cảm thấy xấu hổ khi anh bế mình xuống trước mặt nhiều người như vậy.
Nhất là khi nghe thấy ai đó cười trêu “Tình cảm vợ chồng nhỏ tốt thật đó”, hai vành tai cô ửng hồng. Cô không khỏi lườm người đàn ông một cái: “Chỉ cao có ngần này, em có thể tự mình xuống, ai mượn anh bế?”
Hoắc Tiếu thành thật nói: “... Bế thuận tay.”
Lận Đình: “...”
Khi Đường Vấn Lan rửa tay chạy tới, thì vừa hay nhìn thấy hình ảnh đoàn trưởng Hoắc bế vợ xuống xe.
Trong lòng cô ấy thầm hâm mộ, không ngờ đoàn trưởng Hoắc lại là người yêu vợ đến vậy.
Cô ấy không khỏi nhớ lại ngày mình chuyển đến, lão Hoắc còn chẳng thèm xách đồ giúp cô ấy chứ đừng nói đến việc bế cô ấy xuống xe, chút nữa quay về, cô ấy nhất định phải trút giận lên anh ta mới được.
Dáng dấp không đẹp bằng người ta thì cũng thôi đi, đằng này đến giác ngộ còn thấp hơn người ta nữa.
Chẳng qua lúc này không phải lúc so đo mấy chuyện đó, Đường Vấn Lan vẫn nhớ rõ lời dặn của chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-135-cuoc-song-moi.html.]
Cô ấy vội chen qua đám người, cười tiến lên chào hỏi: “Đoàn trưởng Hoắc, đón người về rồi à?”
Hoắc Tiếu quay đầu lại, sau khi thấy rõ người đến là ai, anh khẽ gật đầu với đối phương rối mới kéo mẹ và vợ mình đến bên cạnh, bắt đầu giới thiệu hai bên.
Hồ Tú có chút câu nệ, sau khi nghe hết lời con trai nói, bà chỉ cười nói: “Chào đồng chí Tiểu Đường nhé.”
Lận Đình không phải người quá nhiệt tình với người lạ, nhưng ban nãy Hoắc Tiếu đã nói đây là vợ của đồng nghiệp anh, hai nhà còn là hàng xóm, vì vậy cô bèn nở một nụ cười, mang theo sự thân thiết vừa đủ: “Xin chào chị dâu, em là Lận Đình, bọn em vừa tới nên có rất nhiều điều không hiểu, sau này sẽ phải làm phiền chị nhiều.”
Đường Vấn Lan từng làm việc ở đoàn văn công, tuy chỉ mới nhảy múa được một năm đã không chịu nổi sự khổ cực, phải xin chuyển sang bộ phận hậu cần, nhưng diện mạo của cô ấy khá thanh tú, cô ấy cũng tự nhận bản thân từng gặp rất nhiều người đẹp, thế nhưng vẫn bị choáng ngợp trước diện mạo của vợ đoàn trưởng Hoắc.
Diện mạo này, khí chất này, làm gì giống người đi ra từ vùng núi cơ chứ? Cô còn giống người thành phố hơn cả người thành phố là cô ấy đây này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng cô quá trẻ, không giống người từng sinh con.
Đương nhiên, dù trong lòng rất tò mò, nhưng lúc này quan hệ giữa hai nhà vẫn chưa quá thân thuộc, Đường Vấn Lan sẽ không ngu ngốc hỏi linh tinh.
Cô ấy cười đáp lại: “Nói gì mà phiền hay không phiền, chồng chúng ta công tác cùng sư đoàn, hai nhà lại là hàng xóm sát nhau, nên qua lại nhiều hơn mới phải.”
Dứt lời, cô ấy cúi đầu nhìn cặp song sinh long phượng, trong lòng không khỏi khen ngợi: “Đây là con hai người ư? Xinh thật đấy, trắng trẻo dáng yêu vô cùng.” Vừa trắng vừa mập.
Lận Đình đưa tay xoa đầu Miêu Miêu đang ôm đùi mình, phát hiện cơ thể cô bé có chút cứng đờ, cô bèn cúi người bế cô bé lên, cười giới thiệu: “Đây là con gái em, tên là Miêu Miêu, đứa bé trong lòng mẹ chồng em là con trai, tên là Quả Quả, tính cả tuổi mụ thì được bốn tuổi rồi.” Dứt lời, cô lại quay đầu nhìn hai đứa con: “Miêu Miêu, Quả Quả, chào bác đi.”