Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 134: Đón người
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:52
Lượt xem: 89
Đầu tiên cô cười vẫy tay với anh, sau đó lại gọi mẹ chồng và hai đứa bé nhìn ra cửa sổ.
Tuy cặp song sinh long phượng vẫn nhớ mặt cha, nhưng thời gian ở chung không quá dài, nên cũng không có quá nhiều tình cảm.
Hơn nữa, hai đứa mong được xuống xe hơn là được gặp cha.
Trái ngược với hai đứa bé, Hồ Tú kích động không thôi. Thấy cặp nam nữ ở cùng toa nhảy cửa sổ xuống, bà cũng nhấc chân nhảy theo.
Lận Đình bị dọa sợ, cô sợ mẹ chồng sảy chân ngã, nên vô thức đưa tay túm chặt quần áo bà.
Cũng may lúc này Hoắc Tiếu đã chen đến phía dưới cửa sổ, anh giơ tay đón lấy bà.
Chờ mẹ an toàn tiếp đất, Hoắc Tiếu lại đưa tay về phía vợ: “Đằng trước đông lắm, em cũng nhảy cửa sổ xuống đây đi, đừng sợ, anh đỡ em.”
Trước kia Lận Đình từng nhảy cửa sổ một lần rồi, khi đó cô được anh hai bế xuống.
Thế nên cô cũng coi như đã có kinh nghiệm nhảy cửa sổ, vì thế sau khi Hoắc Tiếu lên tiếng, cô đưa hai đứa bé ra trước, sau đó là chiếc túi nhỏ cô vẫn mang theo người.
Cô kiểm tra lại lần nữa, khi chắc chắn rằng không bỏ quên thứ gì trên toa xa, cô mới trèo qua cửa sổ.
Sau đó, phần eo bị siết chặt, cả người an toàn tiếp đất.
Tốc độ nhanh đến mức Lận Đình chẳng có thời gian mà bày tỏ sự xấu hổ, ngại ngùng.
Gặp mặt chồng, tất nhiên cô rất vui vẻ.
Nhưng trong hoàn cảnh đông đúc, ồn ào, nói chuyện cũng phải hét lớn tiếng mới có thể nghe thấy giọng nhau thế này, thật sự không thích hợp để ôn chuyện.
Huống chi còn có rất nhiều hành lý đang chờ lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-134-don-nguoi.html.]
Hoắc Tiếu xoay người, mỗi tay bế một đứa con, cất cao giọng nói: “Ở đây đông quá, hành lý cứ để đó lát lấy sau, giờ anh đưa mọi người ra xe trước.”
Lận Đình đồng ý, nhà ga thường xảy ra chuyện trẻ con mất tích, huống hồ hai đứa bé nhà cô vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp thế này.
Nhưng cô cũng hơi lo lắng sẽ có người cầm nhầm hành lý của mình, vì thế cô cất cao giọng đáp lại: “Anh đưa con và mẹ ra xe trước đi, em tìm tiếp viên nhà xe, rồi chờ anh ở cửa toa hành lý nhé.”
Hoắc Tiếu nhìn dòng người tấp nập, lo lắng: “Hay là em cũng ra ngoài luôn đi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình: “Anh yên tâm đi, chẳng lẽ anh quên chuyện lần trước em một mình đi tìm anh rồi à?”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu cũng không ép cô nữa, chẳng qua trước khi rời đi, anh vẫn không nhịn được mà dặn dò: “Đừng nói chuyện với người lạ nhé.”
Anh coi cô là trẻ con đấy à? Lận Đình có chút dở khóc dở cười: “Em biết rồi cha Hoắc ạ.”
Hoắc Tiếu: “...”
Nhà ga cách đơn vị của Hoắc Tiếu khoảng một tiếng rưỡi đường xe.
Khi nhóm người Lận Đình xuống xe thì đã hơn ba giờ chiều.
Lại mất thêm một khoảng thời gian để chuyển hành lý nữa.
Cho nên khi họ đến đơn vị, đồng hồ đã chỉ hơn năm giờ.
Khi xe tải tiến vào khu người nhà, lo có trẻ con đột nhiên lao ra, nên Hoắc Tiếu thường xuyên bóp còi.
Vì thế, khi họ đi đến trước cửa nhà, đã có rất nhiều vợ quân nhân bị tiếng còi thu hút. Mấy chị mấy thím vây quanh xe, bàn tán sôi nổi.
Hoắc Tiếu không để ý đến sự tò mò và đánh giá của đám người này, dù sao mọi người luôn thích hóng hớt, dù nhà ai chuyển đến cũng sẽ được hưởng “đãi ngộ” này thôi.
Cho nên, sau khi dừng xe, nhảy xuống khỏi vị trí ghế lái, anh gật đầu chào hỏi với nhóm người rồi đi thẳng về thùng xe phía sau.