Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 132: Ngày đoàn tụ
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:48
Lượt xem: 106
Thấy vẻ mặt hâm mộ của mẹ chồng, Lận Đình nở nụ cười: “Cũng do chúng ta đến đúng lúc thôi, chứ nếu đến vào hồi tháng một, thì mẹ sẽ không cảm thấy vậy nữa đâu.”
Hồ Tú: “Vì sao? Chẳng lẽ tháng một ở đây còn lạnh hơn chỗ chúng ta bên kia ư?”
Lận Đình: “Mùa đông ở bên này không có giường lò, trời còn mưa nhiều, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.”
Hồ Tú thật sự không biết chuyện này, chẳng qua sau này nhà bà sẽ định cư tại chỗ này, nên bà rất muốn biết hoàn cảnh môi trường của nơi đây, vì vậy lại tiếp tục đặt câu hỏi với Lận Đình.
Để g.i.ế.c thời gian, Lận Đình bèn chậm rãi kể cho bà nghe về phong cảnh Giang Nam.
Một nam một nữ ở cùng toa xe là nhân viên mua hàng của nhà xưởng, trước nay thường xuyên đi qua đi lại hai miền Nam Bắc, thi thoảng cũng cất tiếng góp vài câu, khiến thời gian không quá nhàm chán.
Bên kia.
Để có thể tự mình đến nhà ga đón người, Hoắc Tiếu cố ý dành ra nửa ngày.
Biết mẹ và vợ xách theo rất nhiều đồ đạc, anh còn tìm Lữ trưởng xin phê duyệt một chiếc xe quân sự cỡ nhỏ.
Chờ gần đến giờ, Hoắc Tiếu ôm cõi lòng đầy háo hức mong chờ, tạm biệt với các đồng nghiệp, rồi dẫn theo một cậu lính cần cụ lái xe rời đi.
Hình Quốc Cường chứng kiến hết thảy, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy chua xót.
Chẳng qua, theo những gì anh ta được biết, Hoắc Tiếu đã tham gia quân ngũ được mười năm, nhưng cũng chỉ về thăm nhà độ ba, bốn lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trừ thời gian đi đường, còn có thể ở nhà được mấy ngày đâu cơ chứ?
Đây là chỗ khó của người làm quân nhân, chẳng trách anh vui vẻ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Hình Quốc Cường giơ cổ tay lên xem giờ, cũng có chút đứng ngồi không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-132-ngay-doan-tu.html.]
Anh ta nói với nhân viên cần vụ của mình: “Tiểu Trần, cậu đến khu người nhà chuyển lời cho chị dâu, rằng tối nay nấu nhiều đồ ăn một chút. Người nhà lão Hoắc tới, đường đi xóc nảy, đoán chừng họ chẳng có sức lực nấu cơm đâu... Mà thôi, người phương Bắc quan niệm xuống xe ăn sủi cảo, cậu bảo chị dâu cậu gói sủi cảo đi.”
Tiểu Trần nhận lệnh, vừa chuẩn bị chạy đi đã bị gọi quay lại.
Hình Quốc Cường nhớ đến cô vợ không có ánh mắt ở nhà, lại dặn dò thêm một câu: “Bảo cô ấy gói nhiều một chút, nếu trong nhà không đủ một mì thì sang nhà hàng xóm mượn tạm.”
Tiểu Trần: “... Em biết rồi, chính ủy.”
“Đi đi.”
“Vâng!”
Hoắc Tiếu không biết đã có người chuẩn bị cơm tối cho cả nhà mình.
Anh tự lái xe, đến nhà ga sớm một tiếng so với thời gian xe lửa đến trạm.
Dù là ở những năm sáu mươi, bảy mươi, nhưng Thiên Kinh là cố đô của triều Lục, nên nhà ga ở đây cũng được xây dựng rất sang trọng và khí phách, thậm chí còn quy hoạch một bãi đỗ xe riêng.
Hoắc Tiếu đỗ xe, dặn nhân viên cần vụ một câu “Chờ trên xe nhé!”, còn mình thì nhảy xuống khỏi vị trí ghế lái.
Thấy đoàn trưởng muốn đi vào trong nhà ga, lính cần vụ tên Hà Tiểu Quân vội hạ kính xe xuống, ló đầu ra nhắc nhở: “Đoàn trưởng, còn một tiếng nữa xe lửa mới đến trạm, nếu xe lửa trễ giờ thì còn lâu hơn nữa cơ.”
Hoắc Tiếu chỉ đáp: “Biết rồi!”, rồi không quay đầu lại mà tiếp tục đi thẳng vào trong.
Thấy vậy, Hà Tiểu Quân vỗ gáy, thầm mắng bản thân ngu ngốc.
Chỉ cần nhìn đoàn trưởng sốt sắng dọn dẹp nhà cửa suốt một ngày nay là đủ hiểu anh mong ngóng người nhà đến mức nào rồi.
Nhưng Hà Tiểu Quân cảm thấy có chút khó tin khi đoàn trưởng thoạt trông lãnh đạm của mình lại là người lưu luyến gia đình.