Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 131: Không gượng ép
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:46
Lượt xem: 99
Anh ta đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn, phải ra một tiếng “bộp”: “Anh không ép em phải dốc ruột dốc gan với đối phương, nếu em không thể trở thành bạn bè với cô ấy, anh cũng không miễn cưỡng, nhưng ít nhất cũng phải làm tốt ngoài mặt. Đội trưởng Hoắc cũng là người vùng núi đấy thôi, nhưng mới hai mươi chín tuổi người ta đã làm đoàn trưởng, còn có năng lực hơn cả chồng em nữa kìa. Lần sau anh không muốn nghe cái gì mà người nhà quê hay người thành phố nữa.”
Năm nay Hình Quốc Cường ba mươi tư tuổi, có thể đi đến vị trí này đã coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn rồi, bình thường anh ta luôn nở nụ cười, trông giống hệt Phật Di Lặc.
Nhưng một khi anh ta nghiêm túc, thì vẫn rất dọa người.
Ít nhất cũng khiến Đường Vấn Lan vốn không muốn tiếp xúc với Lận Đình trở nên nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Nhưng Đường Vấn Lan cũng là người vô tâm vô tư, vài phút sau, cô ấy lại bắt đầu tò mò: “Này, lão Hình, đội trưởng Hoắc đã kể anh nghe về người nhà anh ấy bao giờ chưa?”
Hình Quốc Cường và mấy miếng cơm, thầm nghĩ chút nữa sẽ sang giúp lão Hoắc làm việc. Anh ta không thể trông cậy vào vợ mình, nên tất nhiên phải chủ động một chút, nghe vậy thì đáp mơ hồ: “Nhà anh ấy còn mẹ, vợ và một cặp song sinh long phượng.”
Đường Vấn Lan: “Hết rồi?”
Hình Quốc Cường: “Em muốn hỏi chuyện gì?”
Đường Vấn Lan ghét bỏ lườm chồng một cái: “Dáng dấp của đội trưởng Hoắc kia tuấn tú như vậy, sao anh không hỏi xem vợ anh ấy có đẹp không?”
Đội trưởng Hoắc vừa đến nhận chức được một thời gian, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thiếu nữ và cô vợ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-131-khong-guong-ep.html.]
Nếu không phải anh nhấn mạnh bản thân đã kết hôn, đoán chừng các thiếu nữ còn túm tóc nhau để tranh đoạt anh ấy chứ. Cảnh tượng đó náo nhiệt biết bao!
Hình Quốc Cường không biết suy nghĩ trong lòng vợ mình, anh ta cạn lời: “Chỉ phụ nữ các em mới quan tâm đến chuyện này.”
Đường Vấn Lan trả lời bằng giọng điệu khinh khỉnh: “Nếu em để ý vẻ ngoài, thì còn có thể nhìn trúng anh chắc?”
Hình Quốc Cường có gương mặt to tròn: “...”
“Thời tiết phía Nam ấp áp thật, mẹ phải cởi bớt quần áo ra đây này.” Từ bé đến nay Hồ Tú chưa từng ra khỏi thị trấn, bà bế Quả Quả cũng háo hức không muốn nằm trong lòng, cả hai cùng đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh, kiến trúc lướt qua bên ngoài cửa sổ toa xe, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ. Ngoài ra, họ còn cảm thấy ngạc nhiên trước sự chênh lệch nhiệt độ giữa miền Bắc và miền Nam.
Trong lòng Lận Đình bế Miêu Miêu, bình thường cô bé rất im lặng, cũng không dễ nổi nóng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng sau ba ngày bị nhốt trong toa xe nhỏ cỡ bàn tay, sau khi cảm giác mới lạ ban đầu phai nhạt dần, chẳng bao lâu sau cô bé đã cảm thấy khó chịu, sáng nay còn dở tính khóc quấy một hồi.
Lận Đình có thể hiểu được, một người lớn như cô còn không chịu nổi, huống chi là đứa bé tính cả tuổi mụ mới được bốn tuổi.
Chẳng qua cô bé cũng rất dễ dỗ, chỉ cần bế cô bé vào lòng kể vài câu chuyện xưa, hát ru vài câu là cô bé sẽ ngủ ngay.
Nghe thấy câu cảm thán của mẹ chồng, Lận Đình nhỏ giọng đáp: “Nhiệt độ ở đây khoảng mười độ, chênh lệch với quê nhà chúng ta đến tận hai mươi độ cơ mà.”
Nghe vậy, Hồ Tú mặc một chiếc áo mỏng vẫn còn thấy nóng tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng trách mẹ vẫn còn thấy nóng. Thành phố phía nam đẹp thật, ban nãy mẹ còn nhìn thấy hoa nở rộ, chẳng giống chỗ chúng ta, xung quanh toàn là băng tuyết.”