Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 130: Quà cảm ơn bình dị
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:44
Lượt xem: 103
Nhưng cô cũng không giải thích cho bà nghe, mà nhận lấy một túi hành lý không to không nhỏ trên tay bà, xuống xe tiễn ba người Vương Hải rời đi.
Trong túi hành lý có vài loại đồ ăn vặt tối qua hai mẹ chồng nàng dâu cô chuẩn bị sẵn, dùng để cảm ơn Vương Hải, Hàn Thành và tài xế đã giúp đỡ.
Tuy nói chắc chắn Hoắc Tiếu sẽ trả lại nhân tình cho bộ trưởng Hồ, nhưng mấy chiến sĩ người ta đã bôn ba vì cô và mẹ chồng suốt cả một ngày, sao cô có thể để người ta đi về tay không được?
Tặng tiền hay tặng phiếu đều không hay, tặng mấy cân đồ ăn vặt vẫn hợp lý nhất.
Quả nhiên, ba người từ chối một lát rồi vui vẻ nhận lấy.
Quân khu Thiên Kinh có vị trí địa lý đặc biệt, tiếp giáp với biển của một số quốc gia khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nơi đây được coi là cửa ngõ phía Đông Nam của Tổ quốc, nên lực lượng vũ trang vô cùng đông đảo.
Hoắc Tiếu còn trẻ đã có thể thăng chức thành đoàn trưởng của một sư đoàn xe tăng, cản đường của rất nhiều người, nên tất nhiên sẽ có người không phục, cho nên cuộc sống một tháng vừa rồi của anh không quá dễ dàng.
Bây giờ vất vả lắm mới khiến phần lớn người tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn không thể dành ra một cuối tuần rảnh rỗi để tự mình về nhà đón người thân.
Nhưng chút thời gian để sắm sửa nhà cửa thì vẫn có.
Hôm nay cũng vậy, khi nhận được điện thoại của lão Hồ, báo cho anh biết mẹ và vợ con anh đã lên xe lửa đi đến thành phố Thiên Kinh, tâm trạng của Hoắc Tiếu không khỏi trở nên bay bổng hơn.
Vì thế khi hết giờ làm việc, anh hiếm khi không tăng ca, mà đi đến căn tin ăn uống qua loa cho xong bữa, rồi dẫn nhân viên của bộ phận hậu cần đến thẳng khu người nhà quân nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-130-qua-cam-on-binh-di.html.]
Chỉnh ủy Hình hợp tác với anh cũng đang chắp tay đi về, thấy anh vội vàng thì bèn cất tiếng hỏi: “Lão Hoắc, anh vội vàng làm gì thế?”
Hoắc Tiếu không quay đầu lại mà đáp luôn: “Người nhà tôi đến, tôi phải tranh thủ dọn dẹp nhà cửa lại đã.”
Dứt lời, bóng dáng cao lớn của người đàn ông cũng biến mất trước mắt chính ủy Hình.
Anh còn đang bận đây này, anh vừa nhận nhà vào bốn này trước, trong nhà khá sạch sẽ, nhưng cỏ dại trong sân vẫn chưa kịp dọn dẹp.
Đúng rồi, mẹ và vợ anh đều là người thích sạch sẽ, có lẽ anh nên dùng vôi quét lại tường một lần...
Hình Quốc Cường đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật: “Ha ha, không ngờ lão Hoắc thoạt trông lạnh lùng lại là người yêu thương gia đình như thế.”
Tuy nói vậy, nhưng nghĩ đến chuyện hai người còn là đồng nghiệp trong vài năm tới, nên khi về đến nhà ăn cơm, Hình Quốc Cường vẫn dặn dò vợ mình: “... Anh thấy lão Hoắc rất yêu thương vợ, họ sắp đến đây rồi, em nhớ quan tâm nhiều chút nhé.”
Từ nhỏ Đường Vấn Lan đã lớn lên trong thành phố, nghe vậy thì có chút không vui: “Quan tâm thì chắc chắn phải quan tâm rồi, nhưng em nghe nói vợ của đội trưởng Hoắc cũng là người vùng núi giống anh ấy, em và cô ấy làm gì có đề tài chung mà nói chuyện?”
Chỉ thiếu điều nói thẳng rằng là không muốn trò chuyện với nông dân nữa thôi.
Chính ủy Hình cau mày, anh ta vẫn biết vợ mình không có ý xấu, chẳng qua không thích tiếp xúc với những vợ quân nhân xuất thân từ nông thôn, ngày thường chỉ thường qua lại với mấy vợ quân nhân thành phố.
Nhưng vợ Hoắc Tiếu không giống như những người khác, trong mấy năm tới, anh ta và Hoắc Tiếu coi như là người cùng chung một chiếc thuyền, nếu vợ hai người không hợp, chẳng phải sẽ rất khó xử ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của chính ủy Hình trở nên khó coi.