Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 128: Đừng khóc nhé

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:41
Lượt xem: 106

Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu... Hai cô gái vẫn không thể kiềm chế nổi sự kích động dưới đáy lòng.

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn tờ mờ sáng, hai người Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng đã chạy đến.

Họ không đi người không, mà còn xách theo nửa túi to thỏ hun khói và cá muối.

Thấy hốc mắt họ đỏ hoe, trong lòng Lận Đình có hơi khó chịu.

Cô sợ bản thân khóc sẽ khiến hai ông bà khóc theo, vì thế vẫn luôn cố chịu đựng.

Mãi đến khi ngồi trên xe của bộ trưởng Hồ, bánh xe lăn xa dần, khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ nữa, cô mới không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Miêu Miêu vẫn luôn im lặng ngồi trên đùi cô, cô bé không hiểu thế nào là nỗi buồn ly biệt, thấy cô khóc thì vươn tay lau nước mắt cho cô, ngoài miệng lại dỗ dành: “Mẹ đừng khóc! Đừng khóc nhé!”

Hồ Tú bế Quả Quả ngồi bên cạnh, bà cũng đang khóc, nhưng lại không quên vỗ đầu con dâu tỏ vẻ an ủi: “Sang năm mẹ sẽ bảo nhóc Tiếu cùng con về thăm ông bà thông gia.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa rồi Lận Đình chỉ liên tưởng cảnh tượng hai vợ chồng Lận Thắng Lợi tiễn mình, với cảnh tượng cha mẹ tiễn cô xa nhà ở kiếp trước nên mới không nhịn được mà khóc, bây giờ nghe mẹ chồng nói vậy, cô nở nụ cười: “Anh ấy làm gì có thời gian ạ.”

Thấy con dâu cười, nỗi buồn của Hồ Tú cũng phần nào nguôi ngoai, bà tỏ vẻ cứ để mẹ lo, nói: “Không sao, nó không rảnh thì mẹ về cùng con.”

Lận Đình: “Con nhớ kỹ rồi đấy nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-128-dung-khoc-nhe.html.]

“Ừ, nhớ đi, mẹ nói chuyện luôn giữ lời.”

“...”

Thời gian quá gấp gáp, hôm qua vừa thông báo hôm nay đã khởi hành luôn, nên hai anh trai của Lận Đình vẫn chưa biết chuyện hôm nay cô sẽ rời đi.

Cho nên sau khi đến thị trấn, đầu tiên cô đến xưởng gia cụ tạm biệt anh cả Lận Minh, sau đó lại vội vàng đến trường cấp ba tạm biệt với em út Lận Hoành, cuối cùng mới đến hợp tác xã mua bán tìm anh hai.

Biết trong mấy ngày này em gái sẽ xuất phát đến quân đội, nên Lận Vĩ không đi công tác ở nơi quá xa.

Thời gian gấp gáp, sau khi gặp anh hai, Lận Đình chỉ nói ngắn gọn: “Anh hai, nếu anh có thời gian thì ghé về nhà chút nhé, ban nãy cha mẹ đều khóc, nhất là cha chúng ta đó, hôm em kết hôn ông ấy đã trốn đi khóc một trận, em có chút không yên lòng, anh nhớ dỗ dành ông ấy giúp em.”

Lận Vĩ đồng ý hết thảy, anh ấy vốn cũng có ý định này. Chẳng qua, phát hiện hốc mắt em gái có hơi hồng, anh ấy giơ tay lên chọc trán cô, cười nói: “Em cũng khóc nhè đúng không?”

Lận Đình đập tay anh ấy, bất mãn nói: “Em khóc thì sao nào? Nhưng anh mà khóc thì sẽ xấu hổ lắm.”

Lận Vĩ buồn cười: “Sao anh trai có thể khóc nhè cho được, nghĩ linh tinh gì đó.” Trong lòng lại thầm nghĩ, sau này nếu có nhiệm vụ đến thành phố Thượng Hải hoặc thành phố Thiên Kinh mua đồ ăn, anh ấy sẽ tranh thủ nhận hết, ít nhất cũng có thể tận mắt nhìn xem cuộc sống của con nhóc c.h.ế.t tiệt này có tốt hay không.

Lận Đình không biết ý định trong lòng anh hai, cô bĩu môi hỏi: “Chuyện bên phía chị cả thế nào rồi?”

Nghe vậy, đôi mắt Lận Vĩ tối sầm lại, nhưng ngoài mặt vẫn cười như trước: “Đình Đình trưởng thành rồi, biết quan tâm chị cả... Được, được, được, không trêu em nữa, em học thói giơ chân đá người từ ai thế hả?... Anh vẫn chưa hỏi thăm rõ ràng, nhưng mà em cứ yên tâm, anh sẽ không để chị cả chịu thiệt.”

Cũng đúng, anh hai tinh ranh như khỉ vậy. Lận Đình yên tâm thay đổi đề tài, nói thêm vài chuyện khác nữa.

Loading...