Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 127: Giáo dục là cơ hội

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:39
Lượt xem: 91

Lận Đình không để ý đến sự từ chối của hai người, mạnh mẽ nhét vào tay họ: “Cho hai đứa dùng vào lúc khẩn cấp.”

Hoắc Phù Dung: “Là sao ạ?”

Lận Đình: “Bây giờ chị không có việc làm, nên cũng chẳng thể giúp gì nhiều cho hai đứa, nhưng lỡ như, nếu trong nhà ép hai đứa lấy một người mà hai đứa không hài lòng, thì còn có tiền mà gọi điện thoại cho bác dâu cả, hoặc mua tem viết thư. Chú hai và chú ba vẫn nghe lọt lời khuyên của bà ấy, nếu lời mẹ chị không có tác dụng, hai đứa còn có anh họ cả nữa cơ mà.”

Nghe vậy, hốc mắt Đại Ny đỏ lên, chỉ cảm thấy mười đồng trong lòng bàn tay nóng bỏng vô cùng.

Hoắc Phù Dung cũng cảm thấy lòng dạ chua sót, ê ẩm không thôi...

Thấy vậy, Lận Đình do dự một lát, cuối cùng vẫn nói hết suy nghĩ bản thân đã cân nhắc nhiều ngày cho hai người họ nghe: “Hai đứa... có muốn tiếp tục đi học không?”

Theo cô biết, hai cô gái này đều đã học đến cấp hai, học phí phần lớn đều do mẹ chồng cô và Hoắc Tiếu cung cấp.

Lận Đình đã làm giáo viên vài năm nên cô bị chút bệnh nghề nghiệp, cô rất hi vọng hai cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi có thể quay về trường học tập.

Hai cô gái có chút mờ mịt, dù sao họ cũng đã tốt nghiệp cấp hai hơn một năm rồi.

Hoắc Phù Dung: “Học cấp ba làm gì ạ? Cũng đâu thể thi đại học, tìm công việc cũng không so được với những người có chỗ dựa kia.”

Tuy Đại Ny không nói gì, nhưng từ biểu cảm trên mặt có thể thấy, cô ấy cũng có ý này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-127-giao-duc-la-co-hoi.html.]

Lận Đình nhướng mày: “Sao các em lại không có chỗ dựa? Anh họ em chính là chỗ dựa của các em đấy thôi. Chỉ cần các em có bằng cấp ba, tự dùng năng lực của bản thân thi đỗ vào nhà xưởng, sẽ chẳng ai dám đụng đến các em cả.”

Thấy gương mặt của hai cô gái nhỏ mang theo ý vui mừng, Lận Đình lại nói: “Lại nói, năm nào lão bí thư cũng có suất đề cử vào Đại học Công - Nông - Binh, hai đứa còn nhỏ, cố gắng thêm vài năm nữa, kiểu gì cũng được đề cử đi học thôi, hoặc là đợi đến đợt chiêu binh, hai đứa cũng có thể đăng ký làm quân nhân.”

Rõ ràng Hoắc Phù Dung rất động lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Điều kiện tuyển nữ quân nhân khắt khe lắm ạ.”

Lận Đình kịp thời đút cho họ một thìa súp gà: “Chị đưa ra những đề nghị đó, là muốn nói cho các em biết, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, chỉ cần bản thân các em đủ xuất sắc, các em sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, cho dù là công việc hay hôn nhân cũng vậy.”

Mấy lời này chẳng phải đạo lý lớn gì, nhưng chưa có ai nói cho Hoắc Phù Dung và Hoắc Ny Ny nghe cả.

Trong thế giới của hai cô ấy, con gái cứ đến mười bảy mười tám tuổi sẽ phải đi xem mắt, rồi gả chồng.

Nhà chồng sẽ được lựa chọn dựa theo điều kiện của gia đình và bản thân người con gái kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cho dù điều kiện nhà chồng có tốt đến đâu, thì cuộc sống sau khi lập gia đình cũng không thể giống với cuộc sống khi còn ở nhà mẹ đẻ.

Sinh con, làm ruộng, giặt quần áo, nấu cơm...

Buồn tẻ, chán ngắt, tranh cãi ầm ĩ, một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại đến tận khi già rồi c.h.ế.t đi.

Mà bây giờ có người nói cho hai cô ấy biết, cuộc đời còn nhiều sự lựa chọn khác.

Quan niệm trái ngược hoàn toàn với nhận thức cố hữu của Hoắc Phù Dung và Hoắc Ny Ny, khiến hai cô ấy chấn động không thôi.

Loading...