Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 126: Quan niệm

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:37
Lượt xem: 83

Vẻ mặt Đại Ny mờ mịt: “Nhưng... nếu không có con trai sẽ bị người ta cười nhạo.”

Đây là lối suy nghĩ cố hữu do hoàn cảnh hiện tại tạo thành, Lận Đình không ngạc nhiên, cũng không bực mình, mà hỏi lại: “Thế, nếu em và cậu ta kết hôn, cứ mãi sinh được con gái thì em tính sao? Hay là em thật sự định sin mười tám đứa?”

Tất nhiên Đại Ny không muốn, nhưng: “... Chắc không xui xẻo đến vậy đâu, dù sao mẹ em cũng sinh được ba người con trai mà.”

Khóe môi Lận Đình giật giật, cô không nhịn được mà phổ cập kiến thức cho cô ấy: “Sinh nam hay sinh nữ, đều do người đàn ông quyết định cả.”

Hoắc Phù Dung và Đại Ny đồng thời trợn tròn mắt: “Sao lại thế ạ?” Không phải trẻ con được sinh ra từ bụng phụ nữ ư?

Lận Đình phổ cập đơn giản cho hai cô ấy kiến thức về nhiễm sắc thể, sau đó dưới biểu cảm kinh ngạc đến chấn động của hai cô ấy, cô nói tiếp: “Cho dù thai đầu em may mắn sinh được một đứa con trai thì thế nào, xưa nay chị gái coi như nửa mẹ chồng, nhà trai lại có đến tám cô chị gái, em có đến tận năm mẹ chồng, còn khó sống hơn sống với chị em dâu nhiều.”

Hoắc Phù Dung cáu kỉnh nói: “Chờ em kết hôn, em sẽ tìm một người đàn ông mà cha mẹ đều mất, còn có sẵn con trai, em trực tiếp làm mẹ kế cho rồi.”

Nghe vậy, Lận Đình giơ tay gõ trán cô gái nhỏ: “Nói linh tinh gì thế? Mẹ kế nào có dễ làm như thế?”

Hoắc Phù Dung xoa xoa vị trí bị gõ, thở dài: “Thế không phải bớt việc à? Không có cha chồng mẹ chồng bắt nạt, cũng không cần sợ sẽ không sinh được con trai, tốt biết bao.”

Tốt cái rắm ý! Lận Đình thấy Đại Ny thế mà có vẻ động lòng thật, bèn cảm thấy cạn lời: “Đừng nghĩ linh tinh, mẹ kế gì đó, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-126-quan-niem.html.]

Hoắc Phù Dung: “Không phải cuộc sống của chị dâu vẫn rất tốt đấy ư?”

Lận Đình không nói cho họ biết đây không phải là cuộc hôn nhân do chính cô lựa chọn, lại nói, cô may mắn có được một người mẹ chồng tốt, đám trẻ cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không cho dù Hoắc Tiếu có tốt đến mấy, dù hoàn cảnh có không cho phép thế nào thì cô vẫn sẽ ly hôn.

Nhưng cô không muốn nói suy nghĩ đó ra, chỉ sợ sẽ hù dọa cô gái nhỏ. Cuối cùng Lận Đình chỉ nói: “Dù sao đừng bao giờ nghĩ đến việc đi làm mẹ kế cho người ta nữa. Về phần đối tượng xem mắt, thì cứ đi xem sao đã, dù sao cũng hẹn với họ rồi. Lại nói, lỡ người ta thuộc xác suất nhỏ, là người tốt thì sao?”

Vẻ mặt Đại Ny vô cùng mệt mỏi: “Nhỡ không phải người tốt thì sao?”

Lận Đình thản nhiên: “Không tốt thì không ở bên nhau, lại đi xem mắt tiếp.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Ny thở dài: “Chỉ sợ mẹ em sẽ vừa lòng với đối phương thôi... Trưởng thành lắm chuyện phiền muộn nhỉ, vì sao phụ nữ cứ phải lấy chồng cơ chứ?”

Nghe vậy, Hoắc Phù Dung đã mười bảy tuổi cũng có chút rầu rĩ theo.

Thấy thế, Lận Đình vươn tay xoa xoa đầu hai cô gái.

Rồi cô như chợt nhớ ra chuyện gì, xoay người mở ngăn kéo lấy ra hai tờ đại đoàn kết có mệnh giá lớn nhất, đưa cho hai cô gái mỗi người một tờ.

Hai người đồng thời từ chối, khó hiểu hỏi cô: “Đưa tiền cho bọn em làm gì ạ?” Còn đưa tận mười đồng nữa chứ, trên người hai cô ấy cũng chỉ có mấy hào, hai cô ấy cũng phải tích rất lâu mới được ngần đó.

Loading...