Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 125: Trọng nam khinh nữ
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:35
Lượt xem: 74
Trần Quế Lan bĩu môi, bây giờ đang sống cuộc sống tập thể, bà ta cố gắng để người khác hưởng à? Hơn nữa: “Cả ngày ra đồng làm việc mệt c.h.ế.t mệt sống, một công điểm cũng chỉ ba hào.”
Hồ Tú lườm bà ta một cái: “Thế sao hồi còn trẻ tôi dạy thím đỡ đẻ kiếm tiền, thím không chịu học cho đàng hoàng?”
Nghe thấy bà nói vậy, Trần Quế Lan nghẹn lời, nhưng bà ta không muốn thừa nhận bản thân sợ chịu khổ, nên đảo mắt rồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, chị cả, ngày kia Đại Ny sẽ xem mắt với người ta.”
Năm nay Hoắc Ny Ny đã mười tám, đúng độ xuân thì, diện mạo cũng xinh xắn, nên thường xuyên có người đến hỏi ý làm mai.
Nhưng mẹ ruột cô ấy lại không đáng tin cậy, thân là bác dâu cả, Hồ Tú đang thái hành không nhịn được mà lắm miệng vài câu: “Người lần này thế nào?”
Trần Quế Lan cười đến độ chỉ thấy răng không thấy mắt: “Là người trấn trên, chị yên tâm, lần này em đã hỏi thăm cẩn thận rồi. Đối phương rất cao, trong nhà cũng có tiền, nhà ngói ba gian, trên có tám chị gái hiếu thuận, trong nhà chỉ có mỗi mình nó là con trai. Chờ tương lai hai ông bà cụ trong nhà mất rồi, không phải tất cả thứ tốt đều rơi vào tay Ny Ny nhà em ư?”
Hồ Tú: “...”
Trong chái phòng phía Đông.
Dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, Lận Đình đang thu dọn quần áo để tắm rửa.
Cô định tối nay sẽ gội đầu tắm rửa, thuận tiện tắm rửa cho cả hai đứa bé, dù sao phải ngồi xe lửa vài ngày, mà trên xe lại không có chỗ tắm.
Đại Ny vừa khâu đế giày, vừa trông nom hai đứa bé, cũng thuận miệng nhắc đến việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-125-trong-nam-khinh-nu.html.]
Trải nghiệm xem mắt lần trước không được tốt lắm, bây giờ mới qua một tháng đã lại xem mắt mối tiếp theo, trong lòng cô gái nhỏ vô cùng bất an, nên muốn nghe ý kiến của chị dâu cả.
Lận Đình không vội nói chuyện, mà nhìn Hoắc Phù Dung đang rơi vào trầm tư ở bên cạnh: “Phù Dung cảm thấy điều kiện nhà trai thế nào?”
Hoắc Phù Dung tỉnh táo lại, cau mày: “Gia đình chỉ có một đứa con trai, chắc chắn là được người nhà cưng chiều ghê lắm, chỉ sợ tính cách không tốt.”
Cô ấy mới mười bảy tuổi, còn chưa từng ra khỏi trấn trên, có thể nhìn thấu điểm này coi như đã rất mẫn cảm rồi. Lận Đình lại nhìn về phía Đại Ny: “Em cảm thấy thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ny do dự: “Em cũng không biết nữa, nhưng... nếu gia đình có nhiều anh em trai, chỉ sợ lại xảy ra mâu thuẫn giữa các chị em dâu.”
Trong thôn hiếm có con dâu nhà ai hòa thuận như mẹ cô ấy với bác dâu cả và thím ba, nguyên nhân chủ yếu của sự hòa thuận này là do tiếng nói của bác dâu cả có trọng lượng trước hai đứa em.
Nhưng Đại Ny tự hiểu lấy mình, tính cách của cô ấy không cứng rắn hơn cục bột là bao, cô ấy thật sự không muốn sống một cuộc sống cãi cọ suốt ngày chỉ vì vài cọng hành hay vài tép tỏi.
Lận Đình thấu hiểu sự sợ hãi của cô gái nhỏ, dù sao tính cả tuổi mụ, năm nay cô ấy cũng chỉ mới mười tám: “Góc độ nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau, chị chỉ nói quan điểm của chị thôi nhé. Theo chị, tốt nhất không nên xem mắt với người có điều kiện như thế.”
Đại Ny dừng công việc trong tay, nhìn về phía cô: “Vì sao ạ?”
Phù Dung tuy không nói chuyện, nhưng gương mặt cũng không giấu được sự nghi hoặc.
Lận Đình chỉ nói: “Trên cậu ta có tám chị gái, cả nhà lại chỉ có mỗi cậu ta là con trai, chỉ điểm này thôi đã đủ xác định gia đình này trọng nam khinh nữ.”