Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 124: Chuẩn bị lên đường

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:23:34
Lượt xem: 84

Thật ra cô cũng cảm thấy hành lý nên tinh giản một chút. Chẳng hạn như hai chiếc nồi sắt lớn đã được vá đi vá lại, hoăc là cái bồn tiểu bong tróc sơn được lau rửa sạch sẽ kia, nên để lại thì hơn.

Nghĩ đến đây, Lận Đình véo véo ấn đường, vừa định khuyên bảo mẹ chồng vài câu, đã nghe đồng chí Tiểu Vương cười để lộ hàm răng, nhiệt tình nói: “Về chuyện hành lý, thím không cần lo lắng đâu ạ, quân nhân chúng cháu khỏe lắm, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho thím.”

Hai mắt Hồ Tú sáng lên, nhưng sau đó lại ngại ngùng nói: “Liệu có khó khăn cho mọi người không? Hành lý của bọn thím hơi nhiều.”

Nụ cười của Vương Hải càng đôn hậu hơn, cậu ấy liên tục vỗ ngực: “Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ, xa nhà ấy mà, đồ đạc nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.”

Lận Đình nghẹn cười đứng dậy: “Nếu không tôi đưa cậu vào xem trước nhé?”

Vương Hải không biết tại sao, nhưng vẫn đứng dậy đi theo cô.

Sau đó, khi nhìn thấy đồng hành lý chất đầy căn phòng nhỏ, nụ cười trên gương mặt cậu thiếu niên chưa từng nếm trải đòn hiểm của xã hội dần trở nên cứng đờ...

Do ngày hôm sau sẽ khởi hành.

Nên sau khi tiễn Vương Hải, Hồ Tú chuẩn bị đi thông báo cho nhóm chị em dâu buổi tối tụ tập ăn một bữa cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ mặc áo khoác xong, khi đẩy cửa ra, bà quay đầu lại nhìn con dâu: “Mẹ nhờ Đại Hải của nhà thím ba con đến đại đội Hạnh Phúc, nhắn cho ông bà thông gia biết tin nhé?”

Lận Đình mỉm cười đáp: “Con cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-124-chuan-bi-len-duong.html.]

Hồ Tú cười vờ trách con dâu hai câu, lại nói: “Ông bà thông gia vừa về chưa lâu, nếu không bảo Đại Hải nhắn họ sáng mai hẵng qua?”

Lận Đình cũng nghĩ vậy: “Dạ, mẹ nhờ em ấy chuyển lời giúp con, bảo cha mẹ con không cần đến quá sớm đâu.”

“Ừ, mẹ biết rồi.”

Trong tiệc liên hoan tối đó, Hồ Tú còn mời lão bí thư.

Nhưng ông cụ đã lớn tuổi, nên sau khi ăn uống sau, họ lại đưa ông cụ về nhà.

Trong căn phòng chỉ còn toàn lại phụ nữ, do tối đến nên chú hai Hoắc và chú ba Hoắc cũng không ở lại lâu, dứt khoát mượn việc tiễn ông cụ để về luôn.

Trần Quế Lan và Trương Mai Hoa ở lại giúp đỡ dọn dẹp, cũng chuẩn bị lương khô cho mấy mẹ con Hồ Tú ăn trên xe lửa.

Trời đông gió rét, họ cũng không làm món gì mới mẻ, mà làm món bánh cuộn hoa lần trước từng làm cho Hoắc Tiếu mang đi.

Trương Mai Hoa rầu rĩ nhào bột, Trần Quế Lan xách ghế ngồi một bên vừa cắn hạt dưa, vừa nói chị dâu cả chuẩn bị đến thành phố lớn hưởng phúc.

Sau khi hâm mộ hồi lâu, bà ta lại nhắc đến Vương Tú Cầm - con gái cả của Vương Lục Căn: “Thím nói xem sao số mệnh người ta lại tốt thế nhỉ? Chẳng qua chỉ giúp cán bộ một việc nhỏ, đã được sắp xếp công việc trên thị trấn, sao tôi không vớ được cái vận may đó cơ chứ? Nếu tôi mà nhìn thấy cán bộ gặp nạn, có lẽ tôi cũng có thể xin được một công việc rồi ấy chứ, thế thì oai phong biết bao.”

Dứt lời, bà ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nên lại than thở: “Ông trời chẳng mở mắt ra mà xem, tôi cũng là một người có trái tim nhân hậu cơ mà.”

Hồ Tú không thích dáng vẻ này của bà ta, bèn cau mày: “Thím cứ quan tâm đến việc nhà người ta làm gì? Muốn sống cuộc sống tốt thì tự bản thân cố gắng đi.”

Loading...